Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 133 : Em nói không thể anh sẽ dừng sao?

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Lời muốn nói có rất nhiều, nhưng không cách nào thất thành lời, nước mắt Lâm Thiển trào ra như vỡ để.



Người ôm mộng mà vỡ mộng thì rất thất vọng. Cũng giống vậy, người đang tuyệt vọng mà có được hạnh phúc thì càng thêm hạnh phúc.



Thậm chí Lâm Thiển từng nghĩ đến chuyện ly hôn. Dù sao ba mẹ Cô cũng không ưng ý cố, dù sao Cố Thành Kiêu và Trịnh Tử Kỳ cũng có quan hệ mờ ám, có muốn chối bỏ cũng không được.



Thật không thể ngờ, Cố Thành Kiêu lại cầu hôn cô.



Anh kiêu hãnh như vậy, lạnh lùng cao quý, mạnh mẽ quả quyết, không khác gì một vị thần Hy Lạp cổ đại, đủ quyền thế rung chuyển cả quốc gia.



Thế nhưng, anh giống như bao người chồng bình thường khác, dẫn cô đi dạo siêu thị, nấu cơm cho cô ăn, còn quỳ gối cầu hôn cố.



Cô có tài đức gì mà được anh đối xử như vậy?



Ôm Lâm Thiển không ngừng thút thít trong lòng, mắt Cố Thành Kiêu cũng cay cay. Anh vỗ vỗ đầu cố dỗ dành: “Đừng khóc, là vì anh muốn làm cho em vui, không ngờ lại khiến em phải khóc”



Lâm Thiển ngừng thút thít, lau lau nước mắt, duỗi thẳng cánh tay ra trước mặt ngắm thật kỹ chiếc nhẫn kim cương trên tay. Dưới ánh đèn, ánh sáng từ nhẫn kim cương giống như đang nhảy múa, càng ngắm càng thích.



“Anh chuẩn bị từ bao giờ?”



“Đã đặt từ trước khi đi công tác, hôm qua mới đi lấy”



“Vậy sao anh biết được cỡ ngón tay của em?”



“Ngốc, chuyện này quá đơn giản. Em ngủ say như in, anh lấy thước dây đo là được thôi” Nói xong, Cố Thành Kiêu vuốt vuốt sống mũi thon nhỏ của cô.



Trái tim Lâm Thiển run lên, cô nhón chân, đôi môi anh đào chủ động áp lên môi anh.



Cố Thành Kiêu khẽ cúi người ghì lấy đầu cô, nụ hôn càng thêm sầu.




Lâm Thiển cười ha hả, xoay đầu nhìn anh từ mọi góc độ, “Sao anh lại ăn mặc trịnh trọng như vậy?”



Đêm qua anh tắm rửa cho cô xong thì cô đã ngủ gục, không mặc quần áo. Với tư thế hiện tại, chiếc chăn mỏng tuột xuống chỉ che được nửa người, bên trên lộ vai, dưới nữa là hai đội tuyết trắng. Cố Thành Kiêu phải là người hỏi cô có âm mưu gì mới đúng.



Anh nhìn cô huýt sáo nói: “Người đẹp, vóc người không tệ nhỉ!”



Giọng điệu này mười phần lưu manh.



Lâm Thiển củi đầu xuống nhìn kêu “a” một tiếng rồi vội vàng chui lại vào trong chăn.



“Thời gian càng dài cuộc sống càng nhàm chán, em gợi cảm như vậy, anh rất thích” Cố Thành Kiêu lĩnh hội hoàn toàn bản tính lưu manh của Lâm Thiển, bây giờ mới thể hiện, “Anh thích em lúc không mặc gì cả, đừng xấu hổ”



“Anh giỏi mà!” Lâm Thiển đá văng chăn ra, từ trên giường bật đứng thẳng dậy, đứng hiên ngang, tay chống nạnh, khí phách ngang ngược nói, “Tưởng bà đây xấu hổ à? Anh thật biết nói đùa, đâu đâu, để xem em với anh ai mới phải xấu hổ”



“...” Cố Thành Kiêu thấy vậy thì yết hầu đảo lộn, buộc lòng nuốt ực một ngụm nước miếng.



Đây là hình ảnh gì nhỉ, ánh sáng vây quanh cơ thể thiếu nữ, lớp lông tơ trong suốt bao phủ cơ thể trắng mịn như vầng sáng hư ảo, tốn rõ làn da trắng hồng nõn nà.



Còn có dáng người tha thướt, cong chỗ cần cong, phẳng chỗ cần phẳng, đường cong uốn lượn dáng đi uyển chuyển.



Tuy Cố Thành Kiêu chiêm ngưỡng cơ thể cô không ít lần, nhưng lại đều là buổi tối, cùng lắm là mở đèn ngủ, ánh sáng yếu ớt kiều mị mông lung.



Còn bây giờ, dưới ánh sáng ban ngày, cô không hề che giấu cơ thể thiếu nữ mơn mởn, Cố Thành Kiêu thiếu điều trào máu mũi.



Lâm Thiển nhìn ánh mắt mê mẩn của Cố Thành Kiêu mà cảm thấy hành vi của mình hơi quá trớn, “Không so nữa không so nữa” Cô chui vội vào trong chăn, túm giữ thật chặt, mặt cũng đỏ rần lên, “Bà đây bị lỗ nặng rồi”



Cố Thành Kiêu vẫn còn tiếc nuối, nới lỏng cà vạt đi vào nhà tắm. Anh nghĩ anh cần phải tắm nước lạnh thôi.