Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 132 : Em không tình nguyện sao?

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Lâm Thiển giam cứng cổ anh dùng sức kéo xuống. Anh quá cao, cô ngửa đầu lên mỏi cả cổ, lại tiếp tục dỗ dành, “Anh nghĩ đi, nếu giờ công khai quan hệ của chúng ta, người khác sẽ không nhìn thấy nỗ lực của



em, cũng không thừa nhận thành tích của em. Nếu sau này có thi tốt môn nào thì người ta cũng sẽ nói là có anh chống lưng cho, như vậy có công bằng cho em không? Mà kể cả anh cũng bị mất mặt còn gì?”



“Em không thể ngăn người ta thích mình, nhưng em thề em chỉ thích một mình anh thôi. Anh xem, anh đẹp trai như vậy, người khác so với anh đến cái móng tay cũng chẳng bằng”



“Nếu vì bận việc không thể về nhà, nếu không tin lời em nói, thì cứ để tài xế Trương đưa đón em, mỗi ngày về nhà đều báo cáo anh, có được không?”



“Ông xã, ông xã yêu quý của em, mặt anh đừng lạnh như tiền thế mà! Nhìn anh nghiêm nghị thế này em căng thẳng ghê gớm”



Lâm Thiển thi triển hết công lực dụ dỗ vẫn không khiến cho Cố Thành Kiêu tươi cười trở lại, cô thất bại bặm đối môi nhỏ nhắn.



Bất chợt Cố Thành Kiêu ôm ngang người cô, kéo cô ngồi xuống đùi.



Lâm Thiển tò mò trợn mắt nhìn anh.



Anh nói: “Nghe em nói chuyện thật là mệt, muốn gãy cả cổ”



“.” Hóa ra anh khó chịu đến nửa ngày là vì phải cúi đầu mỏi cổ sao?



“Trời tối rồi, đi nấu cơm đây, nếu không con heo nhỏ nhà mình lại không có cơm ăn”



“...” Anh là ai? Em là ai? Mình đang ở đâu đây? Cố Thành Kiêu bế cố vào nhà, cẩn thận đặt cổ ngồi lên ghế salon, dựa người cô vào đệm, còn lót gối ở lưng giúp cố rồi mới đi vào bếp.



TV mở nhưng Lâm Thiển không còn tâm trí xem TV, toàn bộ tầm mắt bị hút hồn theo trai đẹp rồi.



Người đàn ông này, có sắc, có tiền, có quyền, còn biết nấu cơm, nhiều đến thế này quả thực là không cho ai đường sống.



“Anh cho em ăn gì vậy?” Lâm Thiển dựa người vào ghế salon, si mê nhìn anh hỏi.




Không gian này, cảm giác này, thật quá xao động.



Mà đúng lúc này, giống như nhân vật chính bước lên sân khấu, một tia sáng lóe lên nhấp nháy trên đỉnh đầu



Lâm Thiển đang kinh ngạc vô cùng thì Cố Thành Kiêu mở nắp chiếc hộp gấm màu xanh lam, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.



Viên kim cương dưới ánh đèn lung linh rực rỡ tỏa ra màu sắc phong phú, không ngừng lấp lánh đổi màu lạ thường.



“Anh..” Lâm Thiển kinh ngạc nhìn anh.



“Anh mua đấy, em thấy có sang trọng không?”



Lâm Thiển gật đầu theo phản xạ, “Sang lắm”



Rồi Cố Thành Kiêu giơ hộp gấm lên, quỳ một gối xuống, “Lẽ ra, đã là người của anh rồi, thì có thể không cần đến màn cầu hôn này. Nhưng em muốn anh quỳ, thì anh sẽ quỳ”



Lâm Thiển mím chặt môi, trái tim nóng lên, nước mắt cũng mơ hồ dâng lên mi, “Đây là... anh cầu hôn em?”



“Phải, ý nguyện của anh, em có đồng ý không?”



Lâm Thiển thể, đây là lời cầu hôn qua loa nhất mà có được nghe, nhưng lại làm cho cô phấn khích quên cả trời đất.



Cô hít mũi một cái, gật đầu liên tục.



Cố Thành Kiêu lấy nhẫn kim cương ra, kéo tay cô qua, nhẹ nhàng đeo lên ngón tay cô, “Hi vọng sau này có thể làm cho em nhiều cảm giác chân thật hơn nữa, để em thấy rằng lấy anh hoàn toàn không phải là một giấc mơ”



Lâm Thiển cười kéo anh lên, vùi đầu vào ngực anh, thì ra anh cũng biết những tâm tư nhỏ nhoi trong lòng cô.