Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 138 : Ai mà chưa từng xem phim heo?
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
“Ông nghe bọn họ thổi phồng bậy bạ mà không biết hỏi thẳng tôi hay sao?” Lâm Thiển có hơi kích động, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc, nhìn rất tức giận bất bình.
Trong lòng Lâm Húc cũng rất khó chịu, nhưng cũng may con gái đã chịu nói chuyện với ông. Ông dừng xe ở ven đường rồi giải thích: “Bọn họ nói con rất hận người ba này. Đừng nói là nhận điện thoại, ngay cả sinh hoạt phí ba đưa con cũng không muốn lấy”
Lâm Thiển nghe xong cười khẩy: “Bọn họ nói với ông như thế mà ông cũng tin là thật à?”
Lâm Húc lộ vẻ vô tội, thân ông ở Úc, ngoại trừ anh trai ruột của mình thì ông còn có thể tin ai được nữa.
Lâm Thiển không kể gì hết, chỉ nói: “Tôi không thi vào đại học B, thành tích thi của tôi ngay cả trường đại học khác cũng trượt. Sở dĩ tôi có thể vào đại học B là vì ông đã quyên tiền mà thôi. Đối với hai bác, tôi không muốn nhận xét gì cả. Đại khái nếu ông còn có tâm, thì có thể lên mạng tìm mấy tin tức lá cải về nhà họ Lâm, đảm bảo đủ cho ông đọc ba ngày ba đêm”
Lâm Húc đã hiểu ra từ sớm, bởi vì giọng điệu của Cố Thành Kiêu đã để lộ ra việc nhà họ Lâm không hề chăm sóc tử tế cho Lâm Thiển như ông nghĩ.
“Được được được, ba sẽ đi tra xét, nhất định sẽ làm rõ. Tiểu Thiển à, vậy còn có thể nhận người ba này không? Có thể cho ba một cơ hội để bù đắp cho con không?”.
Đôi mắt quả hạnh xinh đẹp của Lâm Thiển lại ngập lệ. Đây chính là người ba mà cô tưởng nhớ ngày đêm, máu mủ tình thâm, chẳng lẽ cô thật sự không nhận ông?
Lâm Húc dang tay ra ôm con gái vào lòng, nước mắt Lâm Thiển như vỡ để lần nữa. Cuối cùng thì cô cũng đã có ba ôm ấp.
Chân thành như vậy, thiết thực như vậy, ấm áp như vậy, cả đời này cô sẽ nhớ mãi vòng ôm ngày hôm nay.
“Ba...”
“Ôi, con gái ngoan của ba.”
Hai cha con ôm nhau mà khóc, tất cả áy náy và nhớ nhung mười mấy năm qua đều hóa thành nước mắt. Đây là máu mủ ruột rà, cốt nhục tình thân, dù có mang dao mổ heo tới thì cũng không thể nào cắt đứt được.
***
Giống như trên chiến trường, tất cả đại cuộc đều nằm trong tay của Cố Thành Kiêu. Anh cầm bàn tay nhỏ của cô đặt xuống nơi nào đó của mình, để có biết được chỉ một hành động nho nhỏ của cô có thể gây ra ảnh hưởng như thế nào đối với anh.
Lâm Thiển vừa thẹn lại vừa say mê, nhưng nửa năm sinh hoạt vợ chồng đã biến cố thành một người phụ nữ chân chính, có e lệ, có can đảm. Bàn tay cô nắm lấy mạch sống còn của anh, bắt đầu tự do phát huy.
Cố Thành Kiêu hít vào hơi khí lạnh, than nhẹ: “Tiểu yêu tinh, yêu chết em thế này”
Anh thì thầm cắn nhẹ lên vành tại cô. Giọng nói trầm thấp như loa siêu trầm trời ban, Lâm Thiển nghe thấy cũng trở nên ngứa ngáy.
“Anh thích em thế nào? Thế này? Hay là thế này?”
“...” Hai mắt Cố Thành Kiêu đỏ ngầu vì hứng khởi, nghiến răng nghiến lợi thì thầm: “Em học ở đâu vậy?”
“Ai mà chưa từng xem qua mấy bộ phim heo, anh dám nói anh không có không?”
“Không có”
“Nói dối thì anh sẽ liệt dương” “...” Đang lúc này mà cố rủa anh liệt dương, vậy cũng được sao?
Lâm Thiên nhìn biểu cảm như bị táo bón của anh, cười đến càn rỡ: “Ha ha ha ha, anh có xem qua chưa hả? Xem chưa? Xem chưa?... Nói mau, nói mau, anh từng xem qua phim của ai? Anh thích ai nhất?”
“...” Cố Thành Kiêu nhìn trời không nói gì, hơi hối hận vì đã thảo luận vấn đề này với cổ. Anh cứ hưởng thụ là được rồi, cần gì phải truy cứu xem cổ học được từ đầu.
Anh càng không đáp, Lâm Thiển càng hỏi hăng say: “Nói đi, nói đi, anh thích ai? Anh thích tư thế nào hả? Em có thể tìm tòi nghiên cứu mà”
“...” Có thể thổi ngay vấn đề này hay không hả?