Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 139 : Bạn trai thần bí xuất hiện
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Lâm Thiển không nói quá, chỉ vừa nghĩ đến Cố Thành Kiêu cấm dục xem phim cấp ba, cô liền cảm thấy không thể tin nổi.
“Anh thích Nhật Bản, hay u Mĩ? Em thích của Nhật Bản hơn, yamete, yamete, em cũng làm được đấy, ha ha ha.”
Cố Thành Kiêu cúi xuống cắn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của Lâm Thiển, dùng nụ hôn phủ kín mối cô.
“Um...”
“Không đợi được.” Cố Thành Kiêu ôm ngang người có một cách thô bạo, bước dài đi về phía phòng ngủ.
Lâm Thiên vẫn không ngừng cười, nói: “Anh có thích chơi nhập vai không? Ha ha ha, chúng ta thử tham khảo đi, y tá và bác sĩ nhé?”
“Em im đi.”
“Yamete, Trung Nhật đan xen không được hả?”
Quả thực, Cố Thành Kiêu sắp phát điên lên rồi. Anh đường đường là một đại tá quân đội chính trực, tận tụy, nghiêm túc, sao có thể xem mấy bộ phim cấp ba đầu độc tâm hồn con người như thế chứ? Cùng lắm... chỉ là thời đi học xa lắc xa lơ đã từng xem qua mấy bộ mà thôi.
Chỉ mấy bộ mà thôi.
Anh không lên tiếng, nhưng khí thể muốn ăn thịt người vẫn vô cùng sắc bén và áp đảo. Lâm Thiển bị anh ném ra giữa giường như một con mèo nhỏ. Anh nghiêng người chặn cố lại, bắt đầu cuộc chiến trao đổi tình cảm hết sức ăn ý.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng phòng khách rọi vào thông qua cánh cửa mở rộng. Trong phòng tràn ngập cảnh xuân, đôi nam nữ say sưa vứt bỏ hết mọi ràng buộc, điên cuồng mà hòa hợp tan chảy vào nhau.
***
Trời đã sáng, ánh mặt trời tinh nghịch nhảy qua song cửa chiếu vào phòng, trên chiếc giường lớn hai đôi chân đang quấn lấy nhau.
Sàn nhà lộn xộn, cho thấy trận chiến đêm qua vô cùng ác liệt. Khắp nơi trong phòng đều có dấu vết hoan ái của họ.
Hôm nay, hệ thống sưởi trung tâm của thành phố B đã dừng lại, nhưng trong phòng vẫn còn lưu đầy hơi ấm. Người có thói quen dậy sớm như Cố Thành Kiêu giờ vẫn chưa rời giường.
Ánh mặt trời như thế, người đẹp như thế khiến anh không nỡ rời bỏ cái ổ ấm áp này.
Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, người đàn ông giống như một vị thần dịu dàng và chu đáo giúp Lâm Thiển đeo khăn quàng cổ lên, không yên tâm dặn dò. Đây đúng là những hình ảnh trong phim thần tượng đó.
Lâm Thiển ôm cặp sách, nhón chân khẽ hôn lên mặt người đàn ông, sau đó mỉm cười chạy vào khu giảng đường.
“Anh ở ngoài chờ em, thi xong ra ngay nhé”
“Em biết rồi.”
Giọng nói trầm thấp thuần hậu của người đàn ông cùng giọng nói lảnh lót của cô gái vang vọng trong sân trường. Màn thức ăn cho chó này ngán chết đám nữ sinh bà tám kia.
Vụ Lâm Thiển bị bắt cóc là mối quan tâm lớn của toàn xã hội, đương nhiên đại học B cũng không ngoại lệ. Tất cả mọi người đều đoán Lâm Thiển nhất định đã gặp phải chuyện tương tự như Trương Yến.
Mặc dù cảnh sát đã chính thức xác nhận, Lâm Du cũng đã giải thích rõ, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy Lâm Thiển, tất cả mọi người đều không mấy tin tưởng Lâm Thiển sẽ bình yên vô sự trở về.
Lúc này đây, Lâm Thiển đã xuất hiện, còn dẫn theo người bạn trai thần bí. Tin tức này nhanh chóng loan khắp toàn trường.
Cũng truyền đến tại của Giang Nhất Phàm, thiên tài của khoa kiến trúc.
Lúc Giang Nhất Phàm chạy tới, đúng lúc trông thấy Lâm Thiên đang tung tăng ra khỏi phòng thi.
“Lâm Thiển” Anh ta vội vàng gọi cô.
Lâm Thiển dừng chân, quay lại, gương mặt lộ vẻ “anh có chuyện gì à?”.
Giang Nhất Phàm chạy từ từ lên phía trước. Đầu tiên là anh ta cẩn thận nhìn cổ từ trên xuống dưới, sau đó mới hỏi:
“Em không sao chứ?”
Lâm Thiển hất lọn tóc ngang trán lên, hỏi ngược lại, “Anh nhìn dáng vẻ của tôi trông có giống bị làm sao không?”
Giang Nhất Phàm mỉm cười, “Em không sao anh yên tâm rồi, suốt mấy ngày nay anh lo cho em quá”