Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 146 : Baby oan ức lắm!

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


“Gì, lúc nhỏ còn tắm chung, ngủ chung?”



“...” Có phải mình nói sai gì rồi không? Anh vội giải thích, “Đều là chuyện lúc còn bé, mọi người cùng trang lứa. Ba mẹ thì bận rộn, cho nên đám nhóc bọn anh chơi chung với nhau. Trong mắt bọn anh, cô ta cũng chẳng khác gì bọn anh cả”.



Lâm Thiển quả thật tức điên, lỗ mũi sắp phun lửa: “Sao lại không khác chứ? Rõ ràng khác kìa, bị mù hả? Cô ta nhìn anh rồi, có phải anh cũng đã nhìn cô ta không hả?”



Cố Thành Kiêu ôm lấy cô đang nổi khùng, ấn mạnh: “Đồng chí Lâm Thiển, em nói đạo lý được không hả, đều là chuyện lúc nhỏ, lúc nhỏ đấy!”



“Lúc nhỏ là lúc nào? Khoảng thời gian lúc nhỏ rất dài đúng không, em thấy giờ em cũng còn nhỏ đấy?



Cố Thành Kiêu đúng là bị ép đến phát bực: “Đó là lúc trước khi đi nhà trẻ. Chẳng lẽ lúc nhỏ em không chơi thân với bạn khác phái?”



Lâm Thiển tưởng tượng, đúng là có. Trước khi đi nhà trẻ cô không ấn tượng gì nhiều, còn lúc ở nhà trẻ thì ấn tượng rất sâu. Ví dụ như thi thoảng tụt quần bạn nam ra chơi, hôn người ta, bắt trứng chim, càng nghĩ hình như đã làm rất nhiều việc kiểu này.



“Em... em... em tà ác như anh chắc?”



Cố Thành Kiêu nhìn chằm chằm cố, nhìn đến mức cô cũng chột dạ: “Mà có thì giờ em cũng đâu có liên hệ với người ta nữa, cũng chẳng nhớ rõ tên. Đâu giống mấy người, lúc nào cũng gặp nhau”



“Oan cho anh quá, em nói lý được không hả?”



“Thế sao cô ta lại nhớ rõ nốt ruồi của anh thế hả? Sao cô ta không coi anh là chị em bạn dì đi? Mấy người, thanh mai trúc mã vô tư lự, anh dám cam đoan anh chưa từng có ý niệm với cô ta?”



Giống như đi vào ngõ cụt, nói tới nói lại cũng chẳng có đáp án hoàn hảo cho cổ, Cố Thành Kiêu không làm thì thôi, đã làm thì làm tới cùng, trực tiếp phục vụ.



“Ồ, anh nói có đáng ghét hay không?”




Lâm Húc huênh hoang về nước với thân phận người giàu nhất trong giới Hoa kiều ở Úc. Các loại đàm phán đua nhau ào tới, vô cùng bận rộn, nhưng đó là cảm giác có giá trị thực tế sâu trong lòng mà ông không tìm thấy ở Úc.



Lá rụng về cội, lúc trẻ thì xa nhà, ai cũng mong mình sau khi công thành danh toại thì vinh quy bái tổ.



Lâm Húc chuộc lại biệt thự nhà họ Lâm, đón cha già và cả nhà anh trai về ở, cũng chẳng nhắc tới một lời nào về vấn để họ đối đãi với Lâm Thiển ra sao. Bởi vì dù thế nào thì Tiểu Thiển cũng lớn lên bên cạnh họ, là ông không hoàn thành trách nhiệm của một người ba nên không thể trách người khác.



Ngày đó, biệt thự họ Lâm được trang hoàng mới toanh, Lâm Húc lái chiếc Limousine đón ba về nhà.



Mới vừa rẽ vào, xa xa Chu Mạn Ngọc đã thấy trên mái biệt thự giăng cờ màu, đường trải thảm đỏ, còn có cổng vòm chúc mừng. Người giúp việc trang phục chỉnh tề đứng thành hàng cung kính đón họ, rất khí phách.



Bà ta không kìm nén được kích động, cảm thán rất tha thiết: “Coi như về nhà, coi như được về nhà...”



Lâm Tiểu thấy mẹ xúc động thì nói: “Mẹ, hôm kia mẹ nhảy hồ, hôm trước thì nhảy lầu, hôm qua thì trốn nhà, cũng may không thành công, nếu không hôm nay không về được rồi”



Chu Mạn Ngọc liếc con gái, vội vàng cười bảo: “Đùa gì thế... Ha ha, chú Hai à, chú nên nói trước với chúng tôi một tiếng. Vui mừng đột ngột thế này, đừng nói là ba, ngay cả chị cũng không chịu nổi ấy”



Lâm Húc nhàn nhạt đáp: “Em mới nói chuyện với bên ngân hàng hôm qua, tiền giao đủ thì trả nhà. Hôm qua vừa dọn dẹp trong ngoài một phen, lại sắp xếp vài thứ, mong mọi người ở thoải mái”



“Con chú ý sức khỏe, đừng mải mê kiếm tiền”



“Ba yên tâm, giờ con đã trở về, cảm giác rất hào hứng”



Chu Mạn Ngọc bất mãn lườm sang chồng: “Lâm Bồi, học hỏi em trai ông kìa”