Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 147 : Thiếu tình cha

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Lâm Bồi xấu hổ mím môi. Trước đây ông ta là trung tâm của nhà này, ai cũng xum xoe bên ông ta. Giờ thì khác rồi, em trai thành người trung tâm, sự chênh lệch này hơi lớn, còn ảnh hưởng đến tôn nghiêm của ông.



Lúc xuống xe, Lâm Húc đỡ cha già đi trước, cả nhà Lâm Bồi đi theo phía sau, vẻ vang vào nhà.



Sân vườn đã được dọn dẹp, hoa cỏ trong vườn cũng được đổi mới. Chưa đến một ngày mà đã làm được nhiều như thế, chứng tỏ hiệu suất làm việc của Lâm Húc không nhỏ.



Suy cho cùng cũng là tác dụng của đồng tiền, tiền dùng đúng nơi thì người sẽ đúng hạn, chuyện muốn làm đương nhiên sẽ thuận lợi.



Vào phòng khách, hương đồ ăn thơm phức từ nhà bếp bay tới, Lâm Húc nói: “Ba, con mời đầu bếp cho nhà mình, hôm nay ba nếm thử tay nghề của ông ta xem, nếu không hợp khẩu vị con sẽ đổi ngay”



Ông cụ vui vẻ cười toe toét, con trai có tiền đồ thì cái gì cũng tốt.



Lâm Húc nói với Lâm Bồi: “Anh thu xếp một chút, mời bạn bè thân thích lúc trước đến ăn bữa cơm, em làm chủ. Một là để thông báo cho mọi người chúng ta dọn về rồi, hai là để móc nối quan hệ”



“Được.”



Chu Mạn Ngọc hỏi: “Chú Hai muốn làm lớn hay nhỏ?”



Lâm Húc đáp: “Càng lớn càng tốt”



Chu Mạn Ngọc nói ngay: “Được, để chúng tôi lo”



Nhà Lâm Bồi ở lầu trước, còn Lâm Húc đỡ cha già đến lầu sau.



Biệt thự kiểu Tây ba tầng này là kiến trúc thời trước. Lúc đó gia đình họ đều dọn tới đây, sau này sự nghiệp của anh trai lớn mạnh thì xây biệt thự đồ sộ hơn ở phía trước.
Lâm Bồi khó xử, do dự không lên tiếng. Chu Mạn Ngọc tức giận, đẩy mạnh ống, Lâm Bồi đành lắp bắp lên tiếng: “Là kế hoạch lúc trước em để ra đấy, giờ anh ở



nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn vực dậy công ty. Tốt xấu gì giá trị tấm biển Lâm thị cũng được mấy đồng”



Lâm Húc xoay người lại, nói thẳng: “Anh, chị dâu, là thế này, em có tìm người đánh giá rồi. Tấm biển Lâm thị không đáng giá, thay vì phí công sức vào Lâm thị, anh đến giúp em đi. Em vừa về nước, đang cần người”



Lúc trước ông chưa từng hứa hẹn, không ngờ anh chị dâu lại cắt cầu lấy nghĩa. Mấy năm không gặp, ông trải qua nhiều thứ ngoài xã hội, đương nhiên biết chị dâu là dạng người gì, mưu mô cái gì.



Mà anh trai của ông, nói thật thì ông không cho rằng anh trai hợp với kinh doanh buôn bán. Nếu ông kế thừa sản nghiệp của ba thì chắc chắn Lâm thị sẽ không đi đến bước này.



Đương nhiên, nếu họ đối xử tử tế với Lâm Thiển, thì ông sẵn sàng giúp anh trai Đông Sơn tái khởi.



Lâm Bồi không bằng lòng làm thuê cho người ta: “A... Để anh suy nghĩ đã”



Chu Mạn Ngọc tinh mắt, nhìn thấy vở vẽ trên bàn, bỗng nhiên bà thở dài than ngắn một câu: “Ôi, mấy năm nay thật khổ cho Lâm Thiển! Nó giống chú đấy, đầu óc linh hoạt, từ nhỏ đã quậy phá rồi. Chị cũng khó xử lắm, quản hay bỏ mặc đều chịu tai tiếng, anh chị chỉ có thể bảo đảm con bé không lo cơm ăn áo mặc, mong chú hiểu cho”



Lâm Húc gật đầu: “Chị dâu, dù sao em cũng phải cảm ơn anh chị một tiếng, nên tòa biệt thự này vẫn do anh trai đứng tên, xem như em báo đáp công ơn dưỡng dục Lâm Thiển trong mấy năm qua?



Chu Mạn Ngọc vòng vo nói khéo, Lâm Húc cũng giỏi đưa đẩy, chỉ một câu đã chặn họng anh trai và chị dâu. Vợ chồng họ chột dạ cười cười.



“Anh, chỗ em đang cần quản lý nghiệp vụ. Anh hiểu giá thị trường trong nước, là người thích hợp nhất. Em hi vọng anh nghĩ kĩ”



“Ò, Ò.”