Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 159 : Quà của ba

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Ở Thành Để.



Buổi chiều, Lâm Thiển đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Lâm Du.



Lâm Du kêu rên trong điện thoại hồi lâu, “Thiển Thiển, từ đầu đến cuối anh ấy không thèm liếc chị lấy một cái, cũng không cho chị số điện thoại, còn nói rõ là không có hứng thú với chị, hu hu hu, chị thất tình rồi”



Lâm Thiển nghe xong chỉ muốn cười, nhưng vì tình nghĩa chị em, cô đành nén lại, “Thất cái đầu chị á, chị chưa bắt đầu yêu đương mà thất tình cái gì?”



“Hu hu hu hu, đây là mối tình đầu của chị đó.”



“Thôi đi, hai người vốn đã không hợp, thế thì chị dẹp ý nghĩ này luôn đi”



“Lâm Thiển, sao em có thể nói thế, có phải chị em tốt không vậy?”



“Là chị em tốt nên mới thật lòng khuyên chị đừng nhảy vào hố lửa đó. Nếu hố lửa đã không chấp nhận chị, vậy chị mau nhảy ra đi.”



“Nhảy không ra, hu hu hu hu, em đến đây với chị đi”



Lâm Thiển quay lại nhìn thoáng qua Cố Thành Kiêu đang nằm trên giường chờ đến sắp mất hết kiên nhẫn, nói rằng phải ngủ trưa, “Chiều nay em phải đi gặp ba em”



“Hu hu hu hu...”



“Được rồi, mau về nhà thay quần áo đi. Em thấy bộ quần áo đó làm chị lộ ra bộ ngực phẳng lì đấy?



“Chị là cup B, chị là cup B.”



“Ừ, chị là 2B”



“Lâm Thiển, chị muốn tuyệt giao với em”



Lâm Thiển thoáng nhìn điện thoại, Lâm Du đã cúp máy. Cô lắc đầu, thở dài một hơi.



Cố Thành Kiêu hỏi: “Sao thế?”
“Con bé này, chẳng phải chỉ là mấy cục đá thôi sao. Cái này có là bao, sao lại không dám nhận?” Lâm Húc nói rồi kéo tay con gái qua, nhét luôn cái hộp vào tay cô, “Cầm cẩn thận, đừng để rơi mất”



“...” Ôi trời ơi, nặng thật! Lâm Thiển quay lại nhìn Cố Thành Kiêu cầu cứu.



Nhưng Cố Thành Kiêu nói, “Nếu là quà của ba, vậy em hãy nhận đi, còn không mau cảm ơn bao



“Hả?”



“Nhanh lên.”



“À, cảm ơn bao



Lâm Húc nở nụ cười vui mừng, nói: “Thật ra ba tặng con món quà này là có ngụ ý. Viên kim cương lớn nhất trên dây chuyền và viên kim cương trên nhẫn đều là 15 carat. Ba bỏ đi 15 năm, đây là sự áy náy của ba đối với con”



Lâm Thiển nghĩ thầm, má ơi, kẻ có tiền thật sự chả coi tiền ra gì. 15 carat, cái này tốn bao nhiêu vậy?



Trong nháy mắt, cô cảm thấy không phải mình đang cầm đồ trang sức, mà là đang cầm cả một quốc gia.



Lâm Húc nói tiếp: “Tiểu Thiển, ba để dành một phòng ở đây cho con. Nếu như... ha ha, ba nói là nếu như, nếu như vợ chồng trẻ hai con có cãi nhau, con tuyệt đối đừng đi lung tung, cứ đến chỗ này của ba là được, Thành Kiều cũng tiện đón con hơn”



Cố Thành Kiêu: “...” Chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra.



Lâm Thiển: “...” Quả nhiên là ba ruột.



“Còn nữa, mấy ngày nữa dì con sẽ tới đây. Có lẽ bà ấy sẽ không thân thiết với con lắm. Nếu đến lúc đó bà ấy có làm chuyện gì khiến con khó xử thì cũng đừng để ý. Đương nhiên, ba nhất định sẽ bảo vệ con. Còn em gái con, nó vẫn còn đi học, khi nào tốt nghiệp cũng sẽ tới. Em gái con cũng bằng tuổi con, nhưng còn trẻ con lắm, đến lúc đó hai đứa sẽ làm quen với nhau.”



“Không sao đâu ba, con sẽ không làm ba khó xử. Con cũng lập gia đình rồi mà.”



“Ba biết, cái này chỉ là ba nói cho con biết trước thôi. Ai cũng là người quan trọng với ba hết, ba không muốn ai khó chịu cả”



“Con biết rồi.”