Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 160 : Thời kỳ động dục của đàn ông thật đáng sợ
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Lâm Thiển vẫn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ khi đột nhiên biết mình có một người cha vừa giàu có vừa hào phóng này.
Sau khi trở về Thành Để, cô ngồi bên cạnh bệ cửa sổ trước cửa sổ sát đất rộng rãi sáng sủa nhìn hộp trang sức thật lâu. Cô còn cố ý lên mạng để tra xuất xứ của chúng.
Bộ trang sức này quả thật có lại lịch, đã từng là đồ trong hoàng gia Pháp. Sau đó bởi vì chiến loạn mà bộ trang sức này lưu lạc dân gian, được một cửa hàng đá quý sưu tầm. Mãi đến mấy năm trước, con cháu của cửa hàng đá quý này mới lấy ra đấu giá công khai, nhờ vậy mà bộ tác phẩm kinh động thế gian này mới thấy lại ánh sáng mặt trời.
Lúc ấy, Lâm Húc đã tốn 300 triệu đô la Mỹ mới mua được.
Hiện tại, giá trị thị trường của bộ trang sức này đã hơn 300 triệu đô la Mỹ, vượt xa giá trị của nó. Điều này khiến Lâm Thiển càng cảm thấy áp lực rất lớn.
nói đùa: “So sánh với cái này, có phải chiếc nhẫn anh tặng quá nhỏ không?”
Lâm Thiển lườm anh, “Đâu có, mà sao anh lại muốn em nhận vậy?”
nhìn vào bộ trang sức đó, nói thật lòng: “Đây mới thật sự là đồ xịn. Ba em cho em, sao lại không nhận chứ?”
“Cho em thì em cũng không dùng đến.”
“Sẽ có lúc hữu dụng, tin anh đi.” kéo vai cô qua, hôn lên trán có một cái, nói, “Ba em thật sự hổ thẹn với em. Anh tin rằng những năm qua ông ấy thật sự thân bất do kỷ. Nhưng em cũng nên hiểu rõ, dựa vào giá trị bản thân hiện giờ của ông ấy thì tặng một bộ trang sức kim cương cho em chỉ như người bình thường tặng một gói thuốc lá thôi. Vì vậy em đừng cảm thấy có quá nhiều áp lực, biết chưa?”
Lâm Thiển gật gật đầu.
nói tiếp: “Em có một người ba như thế, bất kể là đối với em hay đối với anh thì đó đều là chuyện tốt, hiểu không?”
“Dạ, hiểu rồi.”
“Vậy sao em còn cau mày?”
Lâm Thiển cúi đầu, rầu rĩ nói: “Hóa ra em gái của em cũng bằng em. Haizz, nếu ông ấy không phải ba ruột của em, em nhất định sẽ mắng thẳng mặt ông ấy là đồ xấu xa. Anh nói xem, có phải đàn ông nào cũng có mới nới cũ không? Ai cũng nói đàn ông chỉ cần có cơ hội là vượt rào ngay, có phải vậy không?”
Lâm Bồi cố mỉm cười, phủ nhận: “Đâu có, đừng nói bậy. Nhà chúng ta còn có bữa tiệc linh đình hôm nay là ba vui lắm rồi.”
Lâm Du bĩu môi ngồi xuống bên cạnh ông, nói: “Thôi đi ba ơi, con là con gái ba, ba không cần giả vờ trước mặt con đầu. Con biết ba đang âm thầm so sánh, đây là chuyện rất bình thường”
Lâm Bồi cười chua chát, vỗ vỗ tay con gái, hỏi: “Tiểu Du, có phải ba vô dụng lắm không?”
“Không phải đầu, ba đừng nghe mẹ nói lung tung. Trong lòng con, ba mãi mãi là người cha vĩ đại nhất.”
Lâm Bồi rất vui mừng, cuối cùng cũng nở một nụ cười vui vẻ nhẹ nhõm.
“Ba, ba đừng vội, cứ xem như nghỉ ngơi cho khỏe đi. Nhiều năm qua ba đầu được nghỉ ngơi đàng hoàng, khi nào nghỉ hè con sẽ đưa ba ra nước ngoài chơi nhé?”
“Được.”
Lúc này, chợt có một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt hai cha con, “Chú Lâm, vẫn khỏe chứ?”
“Anh Hoa?” Lâm Bồi ngạc nhiên mừng rỡ rồi vội vàng đứng bật dậy, nắm chặt tay ông ta, “Anh Hoa, thật sự lâu rồi không gặp anh. Anh... gầy đi nhiều đó.”
Hoa Thiên Minh gật đầu, cảm khái: “Đúng vậy, tại vì dự án bên Mỹ của tôi xảy ra vấn đề khủng hoảng tài chính, tất cả tài chính đều bị niêm phong, buồn muốn chết.”
Lâm Du biết chuyện của Lâm Thiển nên chẳng có cảm tình với Hoa Thiên Minh, chỉ lễ phép chào hỏi rồi chuồn đi.
Lâm Bồi rất kích động, kéo Hoa Thiên Minh ngồi xuống, hỏi: “Vậy bây giờ sao rồi”
“Bây giờ cuối cùng cũng vượt qua khủng hoảng rồi. Tôi cũng nghe chuyện của Lâm thị, lúc ấy rất muốn bất chấp bay về giúp đỡ. Tôi đã xoay đủ tiền, nhưng tâm thị đột nhiên phá sản quá nhanh, sau đó tôi cũng không tiện đến tìm chú. Mấy ngày trước nhận được thiệp mời của chú, tôi đã mua vé máy bay về ngay, làm gì cũng phải về nước xem tình hình gần đây của chú”
“Cảm ơn anh Hoa đã có lòng”