Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 164 : Không rửa sạch mùi quê mùa trên người

Ngày đăng: 03:29 30/04/20


Lâm Thiển nhìn ra hôm nay tâm trạng không tệ, thậm chí còn rất tốt.



Bình thường anh bận nhiều việc, cơ thể mệt mỏi, tâm tư lại càng mệt mỏi hơn. Lâm Thiển thường thấy cho dù lúc ngủ anh cũng cau mày.



Có hỏi anh, anh cũng không nói cho cô biết chuyện công việc.



Hơn nữa, anh là người không thường bộc lộ cảm xúc ra mặt, cho nên hôm nay anh thế này, Lâm Thiển chắc chắn anh đã gặp chuyện gì đó rất vui.



“Có kết quả về vụ án của Hắc Gia rồi hả anh?” Lâm Thiển hỏi dò.



lắc đầu, “Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng”



“Vậy thì vì chuyện gì mà anh vui thế?”



“Nhờ vụ án này mà quân đội trao tặng huân chương chiến công hạng hai cho cả đội anh”



Lúc nói câu này, không giấu được nụ cười, đôi mắt vốn cao ngạo càng sáng ngời.



Lâm Thiển nhớ rõ, năm ngoái khi chỉ mình anh nhận được huân chương hạng nhất, anh đã không vui như thế này. Lần này cả đội được huân chương hạng hai, là vinh dự của mọi người, vậy mà anh lại vui mừng cười toe toét.



Điều này đủ để thấy được anh là người đặt lợi ích của tập thể lên hàng đầu mà không vụ lợi.



Hình tượng của anh trong lòng Lâm Thiển lại tăng thêm một bậc.



vừa lái xe vừa quay sang nhìn cô, “Cười ngốc nghếch cái gì đấy?”



“Anh vui nên em cũng vui”



vươn tay ra xoa đầu cổ, cưng chiều nói: “Đồ ngốc!”



ấm áp, rạng ngời, lại hiền lành thế này chính là người đàn ông đẹp trai đích thực.



Đi đến một trung tâm thương mại cao cấp, kéo cô vào một tiệm nữ trang. Anh chưa từng làm chuyện gì lãng mạn gây ngạc nhiên, vui mừng. Điều duy nhất anh có thể nghĩ ra là dụ cô vợ trẻ đi mua đồ mua đồ mua đồ.
“Phan Khả Vận?”



“Lâm Thiển?”



Các cô gần như gọi tên đối phương cùng một lúc.



Đúng là oan gia ngõ hẹp, Phan Khả Vận không ngờ mới ngày thứ hai về nước đã gặp phải đối thủ không đội trời chung thời cấp ba. Thế giới này thật sự quá nhỏ!



“Chậc chậc chậc, Lâm Thiển, cậu thay đổi nhiều quá!” Phan Khả Vận nhìn cô từ trên xuống dưới, nếu như không tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết cô ta cũng không tin cái đứa tomboy năm đó lại trở thành như hôm nay... Thế này... Phải, cô ta thừa nhận hiện giờ Lâm Thiển rất xinh đẹp.



“Nhưng...” Cô ta chuyển để tài, “Dù có thay đổi thế nào thì cũng không rửa sạch mùi quê mùa trên người”



Lâm Thiển cũng vô cùng khí thế, nói: “Cậu cũng thay đổi không ít, ở nước ngoài ăn thịt nhiều lắm hả?”



“Cậu...” Phan Khả Vân liền nổi giận. Cô ta biết rõ cái miệng độc của Lâm Thiển, nói thế là ám chỉ cô ta béo chứ gì!



Cô gái nào lại thích mình bị nói là béo, huống chi Phan Khả Vận không tính là béo. Bởi vì bộ ngực đồ sộ nên cố nàng mới có vẻ hơi đầy đặn tí thôi.



Cô ta cười nhạt, nhìn sang Lâm Thiển, chế giễu: “Có lẽ cậu không biết giá cả của cửa hàng này phải không? Cũng đúng thôi, loại con hoang không cha không mẹ như cậu thì hiểu gì sự đời. Cậu chẳng hỏi thăm trước mà đã đi vào, đúng là không sợ vượt quá khả năng mà”



Nếu là Lâm Thiển của trước đây thì cô đã lao vào xé xác cô ta đến đầu rơi máu chảy mới thôi. Nhưng bây giờ, cô đã không muốn so đo quá nhiều.



Cô khinh khỉnh nhếch miệng, định đi thay quần áo.



“Đứng lại, vẻ mặt đó của cậu là sao hả?” Phan Khả Vận thấy cô nhếch môi khinh mình thì cảm thấy khó chịu, còn thấy cô vẫn muốn thử đồ thì nói toẹt ra, “Loại người không có đồng bạc trong túi như cậu cũng chỉ có thể vào tiệm để thử quần áo cho đã ghiền thôi. Phục vụ, tôi dám cam đoan cô ta chỉ thử chứ không mua”



Nhân viên phục vụ lúng túng mà không hề thất lễ cười cười, nghi ngờ nhìn Lâm Thiển.



“Dựa vào sự am hiểu của tôi với cô ta, thì 80% cô ta vào đây thử đồ để tự sướng. Cô ta chụp mình mặc đồ hiệu rồi khoe khoang trong nhóm bạn để thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta mà thôi.”



Phan Khả Vân nói xong rồi lấy một cái thẻ trong túi xách ra, nói: “Tôi mua bộ váy đầm trên người cô ta. Sau khi cô ta cởi ra thì khử trùng ngay cho tôi”