Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 175 : Ghê tởm hơn nuốt phải ruồi
Ngày đăng: 03:29 30/04/20
Từ đầu tới cuối, Lâm Thiển chỉ nói duy nhất một câu, thế nhưng cô lại là người động tay trước.
Lâm Tiểu thấy người mỗi lúc một đồng, liền trấn an: “Cho dù thế nào thì hôm nay cũng là buổi lễ đính hôn của tớ, coi như cậu nể mặt tớ, được không?”.
Dư Hoạn trừng mắt nhìn Lâm Thiên, uất nghẹn nói “Được, tớ nể mặt cậu.”
Nhân lúc chuyện chưa quá mức ầm ĩ, Lâm Tiêu vội vã đi vào cùng ba cô bạn thân, còn Tổng Đình Uy thì đi tới đứng bên cạnh Lâm Thiển.
Lâm Thiển vì kích động mà cảm thấy xấu hổ, cúi đầu nói: “Anh rể, tôi xin lỗi, tôi đã quá bốc đồng”
Tổng Đình Uy cười, bảo: “Không sao, không sao, vừa nãy anh nghe thấy rồi. Nếu là anh, anh cũng sẽ tức giận”
“Cảm ơn anh đã hiểu”
Mặc dù Tống Đình Uy biết Lâm Thiển là vợ của nhưng tính háo sắc khó sửa, liền giơ tay xoa đầu cổ: “Người một nhà không cần khách khí”
Lâm Thiển khẽ giật mình, vô thức lui về sau một bước: “Anh rể, anh mau vào đi thôi.”
“Khỏi lo, bên trong đã có người tiếp khách. Anh em mình ở đây chờ thủ trưởng Cổ đi”
Lúc nói chuyện, Tống Đình Uy nhìn chằm chằm Lâm Thiên, người tiến lại gần cố.
Lâm Thiển cảm thấy vô cùng khó chịu, vội vàng từ chối, “Không cần, anh ấy sắp đến ngay thôi.”
Lâm Thiển nhớ tới lời nhắc nhở của Lâm Du, lại lui về sau một bước, giữ khoảng cách tương đối xa với Tổng Đình Uy
Tổng Đình Uy nheo mắt nhìn cô, làn da thiếu nữ trắng nõn mịn màng, dáng người hết sức nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt đẹp đẽ cuốn hút. Anh ta càng nhìn càng thấy yếu, nhịn không được mà có phản ứng.
Chiếc quần tây mùa hè khá mỏng, bộ đồ vest của Tổng Đình Uy hôm nay lại tương đối ôm sát, cho nên anh ta vừa có phản ứng liền hiện lên rõ ràng, rất khó mà không nhìn ra.
Lâm Thiển không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn Tống Đình Uy. Gã đàn ông này vẫn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt xấu xa, cô tức mà không có chỗ trút.
Loại người gì đấy hả? Chị Lâm Tiểu có sốt ruột muốn lập gia đình thì cũng không nên chọn cái thứ cặn bã này chú?
Mở màn là một cô gái tát một cô gái khác, sau đó Tống Đình Uy đứng ra trước che chở cho cô gái đánh người.
Sau đó, cô gái bị đánh được mọi người khuyên nhủ nên bỏ đi, Tống Đình Uy thì ngày càng sáp lại gần cô gái đánh người, đã thế còn động tay động chân.
Trọng điểm là, trong clip đã dùng vòng tròn đỏ để đánh dấu điểm nhấn của cả đoạn video. Tổng Đình Uy ấy thế mà có phản ứng.
Không hề nhỏ.
Trước mắt mọi người, vị hôn thê của anh ta ở cách đó không xa, vậy mà anh ta dám nổi ý dâm tà với một cô gái khác.
Đoạn clip không rõ lắm, hình ảnh trong điện thoại còn nhỏ hơn, người khác có thể không đoán ra cô gái kia là ai nhưng vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Đó không phải là Lâm Thiển sao?
Mặt đông cứng liếc nhìn Lâm Thiển, Lâm Thiển cũng nhận ra cái nhìn của anh, “Anh sao vậy?”
“Tự em xem đi”
Lâm Thiển ghé lại gần xem, “Cái này...” Quả thật, Lâm Thiển vừa tức lại vừa cuống. Nhưng vướng đang ở trên bàn rượu nên không thể phát tác, khuôn mặt cô đỏ ửng hết cả lên.
“Chuyện xảy ra khi nào?” thấp giọng hỏi, mang theo ý ghen tuông nồng nặc, tâm trạng hết sức tồi tệ.
“Vừa rồi em ở cửa chờ anh, đã cãi nhau với bạn thân của chị Lâm Tiêu. Sau đó, mọi người tới khuyên, em nào biết là sẽ bị chụp ảnh”
“Em không có một chút cảnh giác nào à?” giận dữ liếc Tổng Đình Uy.
“Có mà, lúc ấy em đã phát hiện ra rồi, anh không thấy em liên tục lui về sau đó sao? Khi ấy, em còn cảm thấy ghê tởm hơn nuốt phải ruồi”
hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Đúng lúc này, Tống Đình Uy bưng ly rượu đến mời. Anh ta có vẻ say, nói chuyện cũng líu cả lưỡi, “Thủ trưởng Cố, chẳng phải tôi có thể gọi anh một tiếng em rể sao? Ha ha ha”