Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 184 : Ba cố dặn dò
Ngày đăng: 03:30 30/04/20
Sau khi Lâm Thiển rời khỏi khu nhà cao cấp của ba mình thì đi thẳng về Thành Để, trong lòng nghẹn ứ.
Mặc dù đã sớm đoán được hôm nay sẽ rất khó xử, nhưng tệ thế này thì đã vượt qua sự phán đoán của cô.
Dung Tử Khâm, bà có cao quý tới đâu, xuất thân tốt cỡ nào, thì cũng không thể xóa đi sự thật bà là kẻ thứ ba.
Là bà ta phá hủy gia đình cô, cướp đi hạnh phúc của mẹ cô. Đã hai mươi năm rồi, bà ta vẫn còn chửi bới mẹ cố khắp nơi, là muốn gì đây?!
Dựa theo tuổi tác của Lâm Duy Nhất và cổ mà suy tính, lúc mẹ mang thai là ba đã ngoại tình rồi. Nhất định khi ấy mẹ đã đau đớn biết bao nhiêu.
Trước đây cô không hiểu, đã từng oán hận mẹ tại sao lại bỏ cố không lo. Bây giờ trưởng thành, cổ đã dần dần thông cảm cho mẹ.
Cũng như càng nhớ mẹ hơn.
Điện thoại rung không ngừng, là tiếng ba gọi vào WeChat, cô mở ra nghe.
_ “Xin lỗi Tiểu Thiển, ba đã làm con khó xử. Con yên tâm, những gì đã hứa với con thì ba sẽ không nuốt lời. Đừng để ý lời dì con nói, cũng đừng quan tâm ai là đại tiểu thư. Ở trong lòng ba, hết thảy trước sau đều là con”
_ “Xin lỗi Tiểu Thiển, là ba không có bản lĩnh nên để con chịu oan ức”
Thật ra Lâm Thiển cũng không thích nghe những lời này, cứ như cô nhận lại ba là vì tài sản của ông vậy.
Cô lập tức đáp lại “Ba, con không cần tài sản của ba. Nếu ba thật sự cảm thấy áy náy với con thì cũng đừng cuốn con vào cuộc chiến phân tranh này. Trước giờ con vẫn đơn giản, sau này cũng chỉ đơn giản như thế?
“Ba hiểu rồi. Tiểu Thiển à, trăm ngàn lần cũng đừng giận ba nhé”
_ “Không đâu. Ba, ngày mai con còn phải đi Đại Thanh Sơn dạy học, chờ con trở về thì lại ăn cơm”
. Được rồi, con chú ý cẩn thận. Ba yêu con”
Lâm Thiển vừa đi vừa nghe, lời ba nói khiến mắt cô cay cay. Cô không biết bên trong sự áy náy của ba đối với cô, có phần nào dành cho mẹ hay không.
Đội ngũ không lớn, tổng cộng chiến sĩ bảo vệ và nhân viên hậu cần cũng chỉ có hai mươi người.
Học sinh tiểu học Đại Thanh Xuyên cũng chỉ tổng cộng 20 người, cho nên giáo viên dạy học cũng không nhiều lắm.
nhìn Lâm Thiển chăm chú, nói: “Đi ra ngoài rèn luyện được cũng tốt, nhưng phải nhớ tự bảo vệ mình. Lời anh nói với em đều phải nghe, phải nhớ kỹ”
“Biết rồi, mỗi ngày sẽ báo cáo tình hình cho anh là được chứ gì?
“Chỗ đó chưa chắc có tín hiệu điện thoại.”
“Em cũng chỉ đi có một tháng thôi. Hơn nữa, hàng năm đội công tác xã hội đều đi mà, lại còn có bộ đội bảo vệ nữa. Anh yên tâm đi”
khẽ thở dài, anh cũng không muốn lải nhải, nhưng mà cứ không kìm được muốn dặn dò cố.
Lâm Du không để ý việc người nhà phản đối mà vẫn tới sân bay đúng giờ.
Cô nàng vừa tới đã thấy và Lâm Thiển diễn trỏ tình cảm. Đúng là không chịu nổi.
“Này em rể, ngài cũng đi theo à?”
Nghe giọng điệu trêu chọc của Lâm Du, vẻ mặt ngại ngùng, nhưng vẫn không tức giận, ngược lại có vẻ cam chịu danh phận “em rể” này.
: “Trình độ Đại Thanh Xuyên lạc hậu đến mức mọi người không ngờ được. Cả hai phải cổ vũ lẫn nhau, kiên trì đến cùng, đừng có để mới đi vài ngày đã chạy về khóc lóc”
Lâm Du và Lâm Thiển không hẹn mà cùng giơ tay lên chào anh theo kiểu quân đội, đồng thanh hộ: “Rõ”
Nhịn không được trừng mắt liếc hai cô một cái, nhắc nhở: “Chào kiểu quân đội phải dùng tay phải”
Hai chị em gái nhìn nhau, cười ha ha ầm ĩ lên. Quả thật hết sức ăn ý!