Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 185 : Phải đưa người về an toàn
Ngày đăng: 03:30 30/04/20
Cố Thành Kiêu lắc đầu bó tay. Thật ra anh hơi sợ hai chị em này mà tụ lại với nhau rồi là quậy long trời
lở đất, làm người ta rất đau đầu. Nhưng có thể nhìn ra được, Lâm Thiển có thể vui vẻ quên cả trời đất khi ở chung với Lâm Du.
Cô vui thì anh cũng vui lây.
Cuối cùng, dưới tiếng còi tập hợp, Lâm Thiển và Lâm Du vẫy tay tạm biệt Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu đứng xa xa nhìn hai cô và mọi người lần lượt đi qua khu kiểm tra an ninh. Chờ đoàn bộ đội đi vào xong, Khương Tiêu Hà ở lại sau cùng chạm mặt với Cố Thành Kiêu. Anh ta cung kính chào theo nghi thức quân đội: “Thủ trưởng Cố”
Cố Thành Kiêu cũng trang trọng chào đáp lễ với anh ta theo nghi thức quân đội.
“Nhiệm vụ lần này chỉ là thăm dò và nắm rõ tình hình, không được rút dây đồng rừng.” “Tôi hiểu rõ, lão Đại. Tôi thà tin rằng Dương Mộc đã hi sinh.” Sắc mặt Khương Tiêu Hà u ám, thật sự khó tiếp nhận nổi chuyện mà lão Đại đã nói cách đây không lâu. Cố Thành Kiêu vỗ vai anh ta: “Chúng ta có thể nghĩ thế này, có lẽ, anh ấy đang đi đường vòng cứu nước.”
Khương Tiểu Hà cũng không lạc quan hơn: “Nhiều năm rồi, anh ấy cũng không liên lạc với chúng ta. Qua mấy lần hành động, chúng ta đều thấy được sau lưng Chú Tư có cao nhân chỉ dẫn. Cho dù anh ấy vẫn là người của chúng ta những hành động đó là trái với quân pháp.”
Sau khi ăn trưa xong, tiểu đội bốn người này liền xuất phát. Lâm Du lén nói với Lâm Thiển: “Đám người của Tiểu Ngũ bị phái đi cắt cỏ. Cỏ còn cao hơn cả người, may mà bọn mình không phải đi. Đi thăm từng nhà, có ăn có uống, tốt quá.” Nhưng niềm vui nho nhỏ của Lâm Du đã hoàn toàn bị vùi dập sau hai tiếng đồng hồ. Bởi vì bọn họ phải đi cả hai tiếng mới tới nhà của học sinh đầu tiên. Thầy hiệu trưởng bảo đây là hộ nhà gần trường nhất. Lâm Du khóc không ra nước mắt, trong lòng lại càng hối hận. Đó là ngôi nhà trệt đơn sơ, tường đất trộn, cửa sổ giấy, cổng bằng gỗ. Trong nhận biết của hai cô, kiểu nhà này chỉ tồn tại trong xã hội cổ đại hoặc nằm trong bảo tàng. Lâm Thiển và Lâm Du nhìn nhau sợ hãi. Thầy hiệu trưởng giới thiệu: “Học sinh này tên là Tiểu Thúy, là người có thành tích nổi bật ở trường tiểu học Đại Thanh Sơn. Ba mẹ của bé đều làm việc ở nơi khác. Cách đây không lâu, bà nội bé đã qua đời, chỉ còn lại ông nội nằm liệt giường và đứa em trai, cho nên bé không đi học được.”
“Nhưng bé rất thông minh, rất hiểu học! Nếu vì lý do này mà bé bỏ học thì tiếc lắm. Tôi nghĩ nếu có thể giúp bé xử lý những vấn đề liên quan đến ông nội và em trai là bé có thể đi học lại.”
“Những đứa trẻ này rất đáng thương. Mọi người nghĩ thử xem, ở nơi rừng sâu núi cao này, nếu không đi học thì làm gì có lối thoát?”
Vài người đến gần cửa, chưa kịp mở cửa thì đã nghe thấy tiếng la ầm ĩ trong nhà.
“Cháu mau đi học đi, nhanh đi!”
“Cháu không đi! Tiểu Minh sẽ chạy lung tung, lỡ chạy ra ngoài không biết đường về nhà thì sao?” “Khóa cửa lại, nếu không thì cột Tiểu Minh lại! Dù thế nào cháu cũng phải đi học.” “Ông nội, cháu không đi đâu! Cháu lo cho hai người lắm”
“Con bé ngốc, chẳng lẽ cháu định sống trong núi cả đời thế này sao? Ông không sống cùng cháu được mấy năm nữa đâu. Đến lúc ấy cháu muốn xuống núi, không nghề không nghiệp thì sống ra sao?”