Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 194 : Chân trời nào mà không có cỏ thơm

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Về tới phòng, Lâm Du mới suy nghĩ tường tận những lời Dương Liễu Nhi nói.



Người ta đang cảnh cáo mình không được làm kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người ta đấy. “Mợ nó! Mợ nó chứ?” Lâm Du một mình ở trong phòng suýt phát khùng: “Bà đây không làm kẻ thứ ba nha, mấy người muốn tái hợp thì liên quan gì tới bà hả?” Cô nhớ đến tối qua, cô vui mừng khi nghe chính miệng Cổ Đông Quân nói không tái hợp. Nhớ đến màn vừa rồi tận mắt nhìn thấy, và lời cảnh cáo mơ hồ của Dương Liễu Nhi, tâm tình của cô như ngồi tàu lượn siêu tốc, chuyển biến đột ngột.



Nỗi bị thương nặng nề sau khi cảm nhận được niềm vui càng làm cho cô tỉnh ngộ hoàn toàn.



Hóa ra Cố Đông Quân cũng không tốt như cô nghĩ. Một bên thì tái hợp với bạn gái cũ, một bên thì phủ nhận với cô.



Tại sao anh lại muốn chơi trò mờ ám với cô hả?



Cô không theo hầu anh đâu! Lúc Lâm Thiển vào phòng thì thấy Lâm Du đang giậm chân nổi giận bừng bừng. Chị ấy ngồi bắt tréo hai chân còn muốn giẫm giẫm, nhìn rất quái dị. “Sao thế? Ai dám làm nhị tiểu thư nhà họ Lâm bực mình vậy hả?” Lâm Du kể chuyện vừa rồi cho Lâm Thiển nghe, còn thề rằng: “Chị sẽ không thích người đó nữa, sẽ không thích!”



Lâm Thiên hỏi: “Ý chị là không thích Cố Đông Quân hay không thích Dương Liễu Nhi nữa vậy?”



Lâm Du đáp không do dự: “Không thích cả hai người!”



Lâm Thiển vỗ vai bà chị: “Được rồi, em ủng hộ chị! Chị nói được sẽ làm được!” Lâm Du lườm Lâm Thiển rồi phàn nàn: “Này Lâm Thiển, chị thất tình em vui lắm hả?” “Ủa, dựa vào đâu mà chị nói thế? Chị đã từng yêu rồi hả?” Sự mất mát hiện rõ trên mặt Lâm Du: “Chị không có tâm trạng tranh cãi với em, chị buồn ngủ rồi!” Nói xong, Lâm Du hất giày, nhào lên giường nằm. Lâm Thiển ngồi bên giường an ủi: “Người ta đã tái hợp rồi, thì chị cũng từ bỏ đi thôi. Được rồi, được rồi, đừng khó chịu nữa! Khi về em sẽ giới thiệu các anh lính cho chị nhé. Các anh lính trong đội của Cố Thành Kiêu toàn là trai đẹp cả đấy.”



Thấy Lâm Du không hứng thú, Lâm Thiên lại nói vào: “Em nói thật đấy, chị không tin thì hỏi Phạn Phạn đi. Liên hoan hôm trước, các anh lính mê hoặc các chị em trong đội nhảy chết lên chết xuống.”




Bên ngoài lớp học có rất nhiều người tập trung náo nhiệt, Lâm Thiển và Lâm Du cũng ở trong đó. Đối với lần này, có người khen người chế không đồng nhất.



“Nói thật, trước đây tôi chỉ coi Dương Liễu Nhi là khách qua đường. Giờ tôi đã thay đổi cách suy nghĩ rồi, cô ấy thật sự đến đây làm từ thiện.”



“Minh tinh đều có móc nối với thương nghiệp, trên cơ bản vì muốn tuyên truyền mà thôi. Cô ta có thể im lặng, âm thầm quyên góp thì tôi mới bái phục.”



“Đây cũng giống như đạo lý làm chuyện tốt không cần đề tên. Cho dù có đề tên hay không, tóm lại cứ chuyện tốt là phải làm, cần gì phải giả vờ đạo đức?”



“Mấy người cứ chờ xem, đợi cô ta trở về công bố tất cả các phần công lao đều là của cô ta thì ai sẽ nhớ đến những xã công như chúng ta chứ?” “Minh tinh thích diễn lắm, có thể thông cảm được mà. Chỉ cần cô ta thật sự thích làm việc thiện thì thích diễn cứ việc diễn. Mấy người nhìn thầy hiệu trưởng kìa, khóc rồi đấy.”



Lâm Thiên và Lâm Du chỉ nghe mà không hề lên tiếng. Thật ra thì mấy ngày nay Lâm Du vẫn luôn tránh né Cố Đông Quân và Dương Liễu Nhi. Hôm nay cô chính là bị Lâm Thiên lôi kéo tham gia.



“Đi thôi đi thôi, có gì hay đâu mà xem.” Lâm Du liên tục đòi đi, lúc xoay người thì thấy Cố Đông Quân đang đứng sau lưng mình.



Bầu không khí tức thì đông lại, Lâm Du kéo Lâm Thiển lên phía trước, còn mình thì trốn sau lưng em gái. Cố Đông Quân hỏi: “Mấy hôm nay không thấy em, chân đỡ hơn chưa?” Lâm Du vùi đầu không đáp, Lâm Thiên đành phải trả lời thay: “Đỡ rồi ạ. Giờ chị ấy đi bộ như bay vậy.” Cố Đông Quân cau mày, anh không hiểu vì sao Lâm Duluôn trốn anh. Ngay lúc này, từ xa lại truyền tới tiếng ầm ầm, càng ngày càng rõ, càng ngày càng gần...



tôi, nhìn kìa, đó là gì vậy?” Có người chỉ về phía sau núi hét ầm lên.