Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 195 : Tai họa ập xuống

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Đi sau tiếng nổ ầm ầm bất chợt còn có cả âm thanh của tiếng nứt vỡ. 2 Mọi người quay lại nhìn thì thấy khoảng xanh thẫm phía sau núi trước kia giờ đang bắt đầu gãy rụng từ lưng chừng sườn núi, đổ rạp xuống như bị lột. Cả một ngọn núi với tất cả sinh vật phía trên nhanh chóng sập xuống. m thanh ngày càng to, kể cả mặt đất xung quanh cũng bị chấn động. “A, núi lở rồi!”



Có người hét ầm lên, tất cả mọi người luống cuống hoảng loạn chạy như bầy ong vỡ tổ.



Lâm Thiển và Lâm Du cũng ngây người. Như thế này là sao? Có chuyện gì? Chuyện gì xảy ra? Mắt Cố Đông Quân mở to, không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt mình. Chẳng phải thiên tai chỉ có trong phim ảnh hay sao? Anh cố giữ bình tĩnh, hô to, “Đưa trẻ em ra ngoài, đưa trẻ em ra ngoài!” Trong lúc tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài thì anh quyết đoán lao về phía lớp học.



Trẻ em ở đây lớn nhất là mười bốn tuổi, nhỏ nhất chỉ hơn hai tuổi. Khi xảy ra thiên tai thì bọn nhỏ rất hoảng hốt.



Ai ai cũng nhào ra ngoài, nghẽn lại ở chiếc cổng chật hẹp. Tiểu Thúy ôm em trai mới hơn hai tuổi kẹt trong cùng không cách nào thoát ra được.



Cổ Đông Quân đi vào, dùng cùi tay thúc vỡ cửa sổ đủ lớn để các bé có thể tự trèo ra. Nhưng có vài học sinh hoảng sợ đến cuống quýt, chỉ biết khóc chứ không thể làm được gì. Nhiếp ảnh gia là người chạy trốn nhanh nhất. Tên này vốn luôn đeo theo dụng cụ kiếm cơm bên người, nhưng khi vừa chạy ra ngoài nhìn thấy núi đá đang sạt lở như nước chảy đến gần, anh ta vội vàng ném ngay máy quay đi rồi liều mạng chạy về phía trước.



Đất rung núi chuyển, mọi người cũng không đứng vững.



Dương Liễu Nhi nhào tới trước mặt Cố Đông Quân kéo anh đi, “Chạy đi, chạy mau đi!” Nhưng Cổ Đông Quân không thèm đáp lại, ôm lấy đứa bé chạy ra ngoài. Dương Liễu Nhi liền chạy theo ra ngoài. Nhưng không ngờ anh vừa đặt đứa bé xuống thì lại nhào người muốn chạy vào trong. “Đông Quân, anh làm gì thế? Còn không mau chạy đi?” Thế nhưng Cố Đông Quân vẫn không trả lời một tiếng, kiên quyết chạy vào trong. Sĩ quan và các chiến sĩ có mặt ở đó cũng vội vã chạy vào cứu các em nhỏ.



Lâm Thiển và Lâm Du đứng ngây ngẩn nơi đó bị người liên tục xô đẩy. Thế nhưng hai chị em vẫn nắm chặt tay nhau, không ai chạy đi.



“Lâm Du, chạy hướng nào?” “Em chạy đi đâu?” Lâm Thiển không lên tiếng. Cô không thể quyết định mạng sống của Lâm Du, ngược lại, lúc này cô bình tĩnh nói: “Em đếm từ một đến ba, cả hai chị em mình cùng chạy, không cần lo cho người kia, chọn hướng nào đi hướng đó.”




“Tôi muốn cậu mang cô ấy về nhà an toàn, không sứt mẻ.”



“Lão Đại yên tâm, Khương Tiêu Hà tôi dùng tính mạng cam đoan, nhất định sẽ mang chị dâu an toàn trở về, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ thăm dò.”



Lời thề quân nhân cao như núi, sâu như biển.



Nhưng hiện tại, chị dâu sống chết thế nào vẫn chưa rõ. Ở bên trong, một người là anh họ lão Đại, một người là vợ yêu của lão Đại, anh ta biết phải ăn nói với lão Đại như thế nào đây?



Anh ta làm thế nào mà sống nổi? Nghĩ đến đây, anh ta đang bị thương cũng lặc lè từng bước từng bước đi vào, “Chị dâu, chị dâu, có nghe thấy tôi gọi không?... Cố tiên sinh, Cố tiên sinh? Có nghe thấy tiếng tôi không?...”



Sợ hiện trường lại tiếp tục sạt lở núi hoặc bị sập, ai ai cũng không dám dùng sức, nhẹ nhàng dò dẫm đi trên đất đá, dùng tay nhấc đào từng hòn đá.



Đại Vũ chạy như điên đến phòng bảo vệ ở cổng trường, giọng nói vẫn còn run rẩy, “Tổng bộ, tổng bộ, đây là trường tiểu học Đại Thanh Sơn, gọi từ trường tiểu học Đại Thanh Sơn.”



Trong điện thoại toàn là tiếng nhiễu sóng, tín hiệu không tốt. Anh ta không nghe được câu trả lời, cũng không biết người ở tổng bộ có nghe rõ tiếng anh ta hay không.



Giọng nói run rẩy của anh ta vang lên rất to: “Mười phút trước, ngọn núi phía sau trường học Đại Thanh Sơn đột nhiên bị sập. Cả trường học tan hoang trong nháy mắt, còn có vài người bị kẹt bên trong. Yêu cầu tiếp viện, yêu cầu tiếp viện!”