Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 208 : Tình cảm bí mật cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Mặc dù Dương Liễu Nhi không trả lời câu hỏi của các phóng viên, nhưng dường như người bạn đi cùng cô ta rất sẵn lòng trả lời.



Thế là phóng viên bèn nắm lấy cơ hội, hỏi: “Liễu Nhi, cô vừa kết thúc họp báo đã vội chạy ngay đến bệnh viện, là tới thăm Thị trưởng Cố sao?”



Tin tức Cố Đông Quân bị thương ở Đại Thanh Sơn cũng là tin tức được mọi người bàn tán hăng say. Một Thị trưởng bị cách chức tạm thời đến Đại Thanh Sơn dạy học, rất khó để không bị nghi ngờ rằng anh đang gây ấn tượng tốt. “Nghe nói lần này Thị trưởng bị thương là do lở núi. Liễu Nhi, trong lúc cô cứu đám trẻ thì Thị trưởng Cổ làm gì?”



“Thị trưởng Cố đến Đại Thanh Sơn dạy học thật sao? Đó có phải là điềm bảo anh ấy sẽ phục chức không?”



Dương Liễu Nhi và Phan Khả Vân bị chặn đến nỗi không thể nào đi được. Mấy nhân viên bảo vệ bên trong bệnh viện quân y đều bắt tay hành động.



Phan Khả Vận cãi hộ anh họ mình: “Anh nói vậy là sao? Anh Đông Quân của tôi đương nhiên là thật tâm thật ý đi dạy học. Lúc xảy ra tai nạn anh ấy cũng cứu người đấy.” Anh Đông Quân, hóa ra cô gái này là em gái của Cổ Đông Quân.



Như thế thì sao Dương Liễu Nhi và em gái Cổ Đông Quân lại có quan hệ tốt như vậy?



Phóng viên nắm lấy chi tiết này, sau đó triển khai công kích mạnh hơn nữa, “Liễu Nhi, nghe nói cô là người quen cũ của Thị trưởng Cố, vậy nên hiện tại thương thể của Thị trưởng Cổ thế nào rồi?” “Lúc trước cô đăng trên Weibo là cô sẽ đến Đại Thanh Sơn, muốn tỏ tình hả? Với ai vậy? Là với Thị trưởng Cổ sao?”



“Cô bỏ qua cơ hội đóng phim điện ảnh để đi dạy học, nguyên nhân không phải vì Thị trưởng Cố chứ?” “Liễu Nhi, Thị trưởng Cổ có đồng ý lời tỏ tình của cô không?” Nhân viên bảo vệ đảm nhiệm công việc hộ tống này suốt cả đoạn đường. Dương Liễu Nhi cúi đầu đi nhanh. Phan Khả Vân vừa nhìn lại nhẫn, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, nói: “Mấy người nhiều chuyện quá! Đây là chuyện riêng của người ta liên quan quái gì đến các người chứ?” Nói phóng viên nhiều chuyện, EQ của vị tiểu thư này quả nhiên là số âm.



Đoạn phỏng vấn này còn bình thường hơn cả bình thường, nhưng vì Phan Khả Vận đáp lại mà trở nên rất đặc sắc, trứng màu vàng tứ tung.



Phan Khả Vận nhảy vào cạm bẫy mà phóng viên giăng ra một cách hoàn mỹ.




Ninh Trí Viễn cười khổ nói: “Là lão Đại sốt ruột quá thôi chị dâu.” Bé cưng đau khổ trong lòng, bé cưng không nói được. Cố Thành Kiêu nhìn Lâm Thiển chằm chằm, xem những người khác như không khí. Anh cầm tay cô đặt lên môi hôn, nói: “Bà xã, em thật giỏi, anh cảm thấy rất tự hào vì em.” Ninh Trí Viễn và mấy y tá không kịp chuẩn bị, đột nhiên bị ép buộc nhét thức ăn cho vào mồm, bèn vội vàng biết điều rút lui.



Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai vợ chồng họ. Cố Thành Kiêu cúi đầu, nhìn cô tràn đầy yêu thương, “Cảm thấy thế nào rồi?”



Lâm Thiển giơ tay chạm lên cằm anh. Cô chưa từng thấy anh râu ria lôi thôi thế này bao giờ.



Từ trước đến giờ, bất luận có bận cỡ nào thì anh vẫn phong độ gọn gàng. Trong quân đội, anh là sĩ quan thống lĩnh, một thân quân phục oai hùng cao ráo. Trong nhà, anh là chủ gia đình, lúc nào cũng giữ uy nghiêm của một người chủ. Thậm chí anh còn mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, nhìn đến đâu thì chỗ đó phải gọn gàng, huống chi trên mặt hay trên người mình. Mà bây giờ, vành mắt anh đen sì, râu mấy ngày không cao, tròng mắt hiện đầy tia máu, sắc mặt cũng cực kỳ mỏi mệt và tiều tụy.



“Nơi này là thành phố B hả anh?” “Ừm. Chúng ta trở về ngay đêm ấy, em không nhớ sao?” “Em chỉ biết là chúng ta đã bò ra khỏi cửa hang an toàn, còn lại em chẳng biết gì cả.” Cố Thành Kiêu xoa nhẹ đầu cô, mỉm cười nói: “Giỏi lắm, có thể cắn răng kiên trì chịu đựng tới cuối cùng.”



Về phần nhiều lần bệnh tình nguy kịch suýt chút mất mạng, cô không biết cũng được. “Em hôn mê mấy ngày rồi?”



“Đã hai ngày.”



“Hả, vậy nên hai ngày nay anh đều không ngủ sao?” Cố Thành Kiêu thở phào một hơi thật dài, nói: “Em chưa tỉnh lại sao anh có thể ngủ ngon được?” Cảm động, cảm ơn, vui mừng, đau lòng, rất nhiều cảm xúc đan xen vào nhau khiến mắt Lâm Thiển lập tức đỏ lên.



“Cảm ơn, em không biết phải nói gì...”



“Nếu nhất định phải nói, vậy thì nói yêu anh đi, anh thích nghe ba chữ này nhất.”