Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 209 : Cô có dám đối chất với anh ấy không?

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Lâm Thiển nín khóc, mỉm cười. Phong cách màu mè này là phong cách của Cố Thành Kiêu sao?



“Nói đi nói đi, mau nói đi mà!” Không thể ngờ người đàn ông này còn có chiều mặt dày mày dạn lăn lộn khóc lóc om sòm, dụi cằm vào cổ cô, vừa cọ vừa làm nũng thế này. Lâm Thiển bị anh cọ nhột, “Phải là ba chữ đó sao? Nhưng em muốn nói ba chữ khác hơn, làm sao bây giờ?” “Chữ gì?” Cô kéo cổ anh thấp xuống, áp môi vào tai anh, khẽ khàng nỉ non: “Em muốn...”



Cố Thành Kiêu sửng sốt rồi mặt đỏ bừng trong ba giây làm Lâm Thiển rất vui vẻ. Cố Thành Kiêu há miệng cắn vào cổ cô, dùng râu đầm cô, dùng lưỡi liếm có. Đôi mắt anh đỏ ửng, kìm nén nói: “Còn dám trêu anh thế này nữa không? Em chờ đi, không cần mấy ngày xem anh trừng trị em thế nào.”



“Trừng trị thế nào? Em sợ quá!”



“Muốn trừng trị thế nào thì trừng trị thế đấy.”



Hai người đùa giỡn một lát, Cố Thành Kiêu vẫn lí trí buông tha cho cô, dù sao cô cũng mới vừa tỉnh lại.



Lâm Thiên nhìn anh thật kĩ, trừ vẻ mệt nhọc thì trên mặt anh còn có rất nhiều vết thương nhỏ. Những vết thương này là do anh bị va chạm hoặc bị xước trong khi lặn dưới dòng nước cứu cô.



“Anh không sao chứ? Nâng tảng đá nặng như thế, lưng và đùi của anh có bị thương không?” “Không có. Chỉ là vài vết thương nhỏ, không đáng nhắc tới.” Lâm Thiển ôm lấy cổ anh, chu cái miệng nhỏ nhắn hôn anh một cái.



Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước không thể thỏa mãn được anh. Ngay lúc môi cô vừa rời đi, anh bỗng chốc sân tới dùng sức hôn cô ngấu nghiến. “Thiển Thiển, anh yêu em! Anh không thể mất em!”



“Ừm, em cũng vậy...” Tim Lâm Thiển nóng lên, nước mắt trong vắt dâng tràn vành mi.




Cố Thành Kiêu cũng hết sức phối hợp, “Sao thế?”



“Đau chỗ này, đau chỗ này.”



Lâm Thiển nắm lấy tay Cố Thành Kiêu kéo vào chăn, ấn lên ngực mình, “Anh xoa đi, em đau quá! Anh xoa thì em sẽ hết đau.” “...” Em có thể diễn thật chút không? Cố Thành Kiêu nén cười, nhẹ nhàng xoa ngực cho cô.



Ừ, đậu hũ này miễn phí mà, lý nào lại không ăn? Trịnh Tử Kỳ quay mặt đi để tránh bộ dạng thân mật của hai người. Nhưng cô ta không có ý định bỏ về, ngược lại càng kiên nhẫn chờ đợi.



Lâm Thiển cảm thấy không đùa được nữa, thế là buông tay Cố Thành Kiêu ra, “Được rồi, hết đau rồi.” Em hết đau nhanh thật đấy! Cố Thành Kiêu nghĩ thầm.



Lâm Thiển là người thẳng thắn, không giấu được suy nghĩ trong lòng, hắng giọng hỏi: “Cô không chỉ đến thăm bệnh đơn giản như vậy đúng không?” Trịnh Tử Kỳ hơi ngẩng đầu, ánh mắt như thầm chấp nhận. “Chẳng phải cô nói chồng tôi và cô từng có quan hệ sao? Cô còn biết vị trí nốt ruồi son ở chỗ kín của anh ấy. Bây giờ đúng lúc có anh ấy ở đây, cô có dám đối chất với anh ấy không?”



Trịnh Tử Kỳ: “...” Dì Trần: “...”



Và Cố Thành Kiêu: “...”



Cho dù Lâm Thiển tin tưởng Cố Thành Kiêu, nhưng phụ nữ chung quy vẫn là phụ nữ, về việc đối xử với đàn ông có phản bội mình hay không, lòng dạ vĩnh viễn nhỏ nhen như thế. Cô vẫn còn nhớ rõ khoản nợ cũ kia đây!