Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 210 : Phong thủy xoay vần
Ngày đăng: 03:30 30/04/20
Trước giờ Lâm Thiển không phải người dễ trêu chọc.
Ai đối tốt với cô, cô sẽ đối tốt lại gấp mười. Nhưng, nếu ai đối xử không tốt với cô thì nhất định cô sẽ trả lại gấp trăm lần.
Con dao này là Trịnh Tử Kỳ đâm cô trước, vậy đừng trách cô nhắm mũi kiếm vào cô ta. Dì Trần nghe xong thì rất xấu hổ, vội vàng lấy cớ đi nấu nước để rời khỏi phòng bệnh. Trịnh Tử Kỳ vô cùng khó xử, đây vốn là lời bịa đặt, bây giờ đứng trước mặt Cố Thành Kiêu, làm sao cô ta lại không biết xấu hổ mà đối chất với anh chứ?
Nhiệm vụ lần đó cũng kết thúc lâu rồi. Sở dĩ Trịnh Tử Kỳ không lộ diện một thời gian dài cũng bởi vì sợ Lâm Thiển cắn mãi chuyện này không nhả. Chỉ cần nhớ lại thôi cũng thấy khó khăn đến nỗi khiến người ta suy sụp chứ nói chi tới việc đổi co.
Có điều, hôm nay cô ta đến đây vốn là muốn tạ tội. Nếu bây giờ trở mặt bỏ đi thì tiền đồ của cô ta sẽ tan nát.
Trịnh Tử Kỳ hít sâu hai lần, cương quyết đè nén sự khó chịu xuống đáy lòng, mỉm cười nói: “Làm gì có chuyện đấy, cô hiểu lầm ý tôi rồi!” “Hiểu lầm? Tôi không phải trẻ con lên ba mà có thể hiểu lầm chuyện này!” “Thành thật xin lỗi Cổ phu nhân! Nếu trước đây tôi có chỗ nào khiến cô hiểu lầm thì tôi xin tạ lỗi với cô ở đây...” Trịnh Tử Kỳ hạ mình, giọng điệu cũng vô cùng hèn mọn: “Quan hệ giữa tôi và Thủ trưởng Cổ vẻn vẹn chỉ là hàng xóm cũ. Trước đây, khi anh ấy còn độc thân, tôi còn hi vọng xa vời rằng có thể thay đổi mối quan hệ đó. Nhưng bây giờ anh ấy đã kết hôn, tôi không dám hi vọng xa vời nữa, sau này cũng sẽ không, xin cô yên tâm, cũng xin thủ trưởng Cố hoàn toàn yên tâm.”
Đoạn độc thoại nhận lỗi này của Trịnh Tử Kỳ làm Lâm Thiển không thể nổi nóng.
Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại, người ta vừa tặng đồ lại vừa nhận lỗi, Lâm Thiên cũng không tiện làm khó.
Cố Thành Kiêu thì ngược lại, rất ngạc nhiên. Không phải trước đây anh chưa từng từ chối cô ta. Anh đã thử qua hàng trăm cách từ chối, cuối cùng chỉ có thể phòng cô ta như phòng trộm, trốn tránh cô ta.
Hiện giờ Lâm Thiển chỉ dùng chiêu “đối chất” này đã khiến Trịnh Tử Kỳ biết khó mà lui. Đôi khi, anh rất bội phục vận may mèo mù vớ cá rán của cô nhóc này. Lâm Thiển gãi đầu, nói: “Nếu cô đã nói vậy thì tôi bỏ qua chuyện này, sau này sẽ không nhắc lại nữa.” “Cổ phu nhân thật là rộng lượng! Vậy hôm nay tôi đến không uổng công rồi.” “...” Cái gì? Vẫn còn chuyện nữa hả? Có thể nói hết trong một lần được không? Trong lúc Lâm Thiển đang sinh lòng bất mãn, Trịnh Tử Kỳ lại cúi thấp đầu xuống, nói: “Hôm đó, dưới đống đổ nát, tôi thật sự bận tâm đến an toàn của nhiều người hơn, cho nên mới đưa ra ý kiến bỏ đi việc cứu cô. Tình hình lúc ấy nguy cấp, mong cô có thể hiểu cho! Dù sao không phải ai cũng có bản lĩnh như Lang Vương, khả năng của tôi có hạn, xin chị dâu hãy tha thứ!”
một chuyện, Cố Đông Quân hỏi số điện thoại của chị, nhưng chị không cho.” “Ôi, ôi, ôi, chí khí quá nha.”
“Đúng thế! Chẳng phải lúc trước anh ấy cũng không cho chị sao, chị gọi đây là ăn miếng trả miếng.”
“Mau mau mau, kể em nghe đi!”
Thế là Lâm Du liền chia sẻ với Lâm Thiên đủ thứ chuyện phát sinh với Cố Đông Quân trong khoảng thời gian này, kể cả chuyện gặp phải Dương Liễu Nhi và Phan Khả Vận vào hôm xuất viện.
“Trước kia không biết rõ chuyện của họ nên chị luôn nghĩ rằng bạn gái cũ là nốt chu sa trong lòng anh ấy. Bây giờ trên mạng đào bới rõ rành rành chuyện của họ thì chị đã bình tĩnh rồi.”
“Chuyện gì?”
“Nếu Dương Liễu Nhi muốn tái hợp, vậy bây giờ chị không nên chen chân vào. Đợi khi nào anh ấy giải quyết ổn thỏa chuyện này rồi nói sau.”
“Chị không sợ bọn họ sẽ thật sự tái hợp sao?” “Đó là duyên phận của họ, chị đã trải qua sinh tử nên suy nghĩ cũng thoáng hơn nhiều rồi.” Lâm Du tỏ ra như đó là lẽ thường. Lâm Thiển khịt mũi xem thường: “Thôi đi, bớt lại! Nếu bọn họ thật sự tái hợp, lúc đó chị đừng đến tìm em mà khóc đấy!”
Hai chị em đang nói thì điện thoại Lâm Thiển bỗng rung lên. “Úi chà, nhanh vậy mà đã dùng điện thoại di động đời mới rồi hả? Hừm, Phan Khả Vân nói em là nhà giàu mới nổi quả thật không sai.” Lâm Thiển không để ý tới lời chế nhạo của Lâm Du, cầm điện thoại lên nhìn. “Ôi trời ơi, Cố Đông Quân hỏi em số điện thoại của chị này..” Cô gần như kinh ngạc thốt lên, “Phong thủy Xoay vẫn là đây rồi.”