Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 211 : Đâu phải đưa anh đi trốn

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Những ngày qua, Cố Đông Quân luôn ở bệnh viện quân y.



Khi người ta nhàn rỗi không có việc gì làm thì rất dễ bị cô đơn xâm chiếm.



Đặc biệt là với thanh niên lớn tuổi bận rộn nhiều năm đột nhiên được nghỉ ngơi nhàn hạ một thời gian dài như anh. Hiện giờ khắp nơi trên mạng đều là tin tức của anh và Dương Liễu Nhi, anh rất lo Lâm Du vốn còn âm thầm hoài nghi sẽ càng hiểu lầm anh hơn.



Càng suy nghĩ càng lo lắng, mà càng lo lắng anh lại càng suy nghĩ.



Anh không xác định được mình lo được lo mất thể này có phải đã thật sự thích Lâm Du không nữa. Trước đây anh chưa từng có cảm giác này.



Anh chỉ biết rằng, thời gian mất liên lạc với cô thật sự rất khó chịu.



Nghĩ tới nghĩ lui, anh bên nhắm mắt hỏi Lâm Thiển. Vừa gửi tin nhắn đi, anh bất giác căng thẳng, cứ cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào màn hình, mong ngóng Lâm Thiên mau chóng trả lời.



Anh Cả, anh xin số điện thoại của Lâm Du để làm gì?”



Lâm Thiển hồi âm, Cố Đông Quân trở nên kích động đến nỗi cả hai chân bị treo cũng bắt đầu đung đưa.



Phan Tuệ đang chợp mắt đột nhiên bừng tỉnh, hoang mang hỏi dò, “Chuyện gì mới xảy ra vậy?” “Không có gì, ha ha ha, mẹ ngủ tiếp đi.” Cố Đông Quân cầm điện thoại cấp tốc gõ chữ, một khắc cũng không rời mắt khỏi màn hình. Anh trả lời “Muốn tìm cô ấy nói về vài vấn đề liên quan đến việc dạy học thôi.”



“Anh Cả, anh không thành thật rồi! Em không nói cho anh biết đâu.”



“Xem như anh nợ em một ân tình vậy, mau nói cho anh biết đi, anh đang cần gấp lắm!” Chờ trong giây lát, cuối cùng Lâm Thiển cũng cho anh số điện thoại của Lâm Du. Anh vội vàng lưu lại, cười mãi không thôi. Ai ngờ, một giây sau, Lâm Thiển lại gửi tới một tin WeChat “Anh cả, Lâm Du đang ở cạnh em.”



“Cảm ơn, hôm nào anh sẽ mời em




Trái tim cô kém xa vẻ bình tĩnh ngoài mặt. “Hả? Ừm... em đến thăm Lâm Thiển, thăm xong thì về...” Cố Đông Quân gật đầu, giơ tay định ấn nút, “Em lái xe đến hả?” “Vâng.” Cô thuận miệng trả lời. Cố Đông Quân nhân xuống tầng hầm, cửa thang máy đóng lại, không gian nhỏ hẹp bên trong thoáng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.



Hai người đều hướng mặt ra cửa thang máy, không ai nói chuyện, nhưng đều len lén quay sang nhìn đối phương. Bốn mắt chạm nhau, cả hai đều cười ngây ngốc.



“Lâm Thiển không sao chứ?” “Vâng, con bé khỏe lắm, khỏe như trâu vậy.” “Haha, hai chị em em thân thật, phá đám nhau không chút khách sáo nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tình cảm.”



“Đúng vậy, em và chị ruột còn chưa thân thiết như thế.” Lâm Du lén nhìn anh, “Anh... Sao anh lại ra đây một mình?”



“Nằm trong phòng mãi chán quá, em lại chẳng đến thăm anh.”



“...” Anh có ý gì, nói vậy em sẽ nghĩ lung tung đấy, xin anh hãy cứ giữ vẻ lạnh lùng được không? “Ha ha ha, thầy Cổ à, anh thật biết nói đùa.” Thoáng cái đã xuống tầng hầm, cửa thang máy mở ra, bên ngoài là tầng hầm ga ra mờ tối. Thế nhưng Lâm Du không bước ra. Cố Đông Quân nhắc nhở, “Ra đi, anh đi đứng không tiện nên không tiễn em được, em lái xe về cẩn thận.” Lúc này Lâm Du mới bất giác tỉnh ngộ, nói: “Em không lái xe tới đây, em đi nhờ.”



“...” M* nó, xấu hổ quá! Tôi là ai, đây là đâu?



Cố Đông Quân mỉm cười, “Vậy đến cũng đến rồi, cũng thăm Lâm Thiển rồi, có thể đẩy anh đi dạo được không, cô giáo Lâm?”



Sắc mặt của Lâm Du chẳng khác đợt khỉ là bao.



“Hay là em có thể nói: Em có việc rồi, không có thời gian?”



“Không không không, em rảnh, đi thôi.” Lâm Du nắm lấy xe lăn của anh, buột miệng nói: “Cũng đâu phải đưa anh đi trốn, có gì không thể chứ?”



“...” Trời ơi cái miệng của em, có thể nói chuyện dễ nghe chút được không? Khóe miệng Cố Đông Quân bất giác nhếch lên, quả nhiên, nói chuyện với cô rất vui.