Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 214 : Liên quan gì tới cô?

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Cố Đông Quân xuất viện. Một tháng sau anh phải quay lại chụp hình xem có thể tháo bột được chưa.



Mặc dù anh đã xác định rõ ràng là không có khả năng tái hợp với Dương Liễu Nhi nhưng cô ta vẫn tới. Đi cùng cô ta đương nhiên còn có Phan Khả Vân. “Anh Đông Quân, chị Liễu Nhi đang quay phim ở Tokyo, vừa nghe nói anh xuất viện thì đã lập tức xin đoàn làm phim nghỉ phép để chạy về đây. Tối nay chị ấy phải bay về Tokyo rồi.” Cố Đông Quân đã thay lại quần áo của mình. Hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, khác với phong cách âu phục giày da trước đây.



Anh ngồi trên xe lăn, trên người mặc áo thun cotton ngắn tay màu gạo, đơn giản mà sạch sẽ, thiếu đi một phần nghiêm túc, nhiều hơn một phần hoạt bát.



Ăn mặc như thế này trông anh trẻ trung hơn thường ngày.



Dương Liễu Nhi không kìm được cứ nhìn anh chằm chằm. Anh thế này không khác gì anh khi lên đại học năm đó.



Khi đó, anh vang danh khắp trường, là bạch mã hoàng tử trong lòng của các nữ sinh.



“Chị Liễu Nhi?” Phan Khả Vận huých cùi chỏ vào cô ta, ánh mắt như tranh công nhìn cô ta.



Cô ta định thần, cười khẽ, “À... ừm, khuya hôm nay em lên máy bay rồi.” Cố Đông Quân: “Em bận như thế không cần tranh thủ đến đây đâu, làm vậy anh áy náy lắm.”



Phan Tuệ đang thu xếp đồ đạc bên cạnh, nói: “Đúng đấy Liễu Nhi, làm phiền cháu quá! Đông Quân ở đây có dì chăm sóc rồi, không có gì đáng ngại đâu.” Dương Liễu Nhi: “Không không, không có chuyện gì quan trọng hơn anh cả! Chỉ cần anh bằng lòng thì em...”



“Reng reng reng!” m thanh ngoài cửa đột nhiên vang lên cắt ngang lời Dương Liễu Nhi, cũng thu hút ánh nhìn của mọi người.



Tất cả mọi người đều ngây người nhìn, bao gồm cả Cố Đông Quân. Lâm Du bưng một cái nồi đất thật to đứng trước cửa ra vào. Cô trợn tròn hai mắt, há hốc mồm, cũng sững sờ khi nhìn thấy người bên trong.



“Ơ... Hình như tôi đi nhầm chỗ, xin lỗi vì đã quấy rầy.” Nói xong, cô vội vàng bỏ chạy, quá mất mặt. “Lâm Du!” Thấy cô vừa tới lại muốn đi, Cố Đông Quân lập tức gọi cô lại, quay xe lăn ra cửa. ôi, đừng gọi em, đừng cản em, để em đi đi mà!
Trong thang máy, Phan Khả Vận thở hồng hộc, hỏi: “Chị, người mà anh Đông Quân thích bây giờ là con nhỏ thối tha Lâm Du phải không? Hai người họ sẽ không đến với nhau chứ?”



Dương Liễu Nhi nghiêm mặt, phía sau kính râm là ánh mắt ghen ghét khiếp người. Cô ta không trả lời Phan Khả Vận mà cầm điện thoại di động gọi cho trợ lý, “Anh tìm được chưa?”



Trợ lý ở đầu dây bên kia cố ý hạ thấp giọng, “Tôi vừa định gọi cho cô đây, cô đoán tôi tìm được bọn họ ở đâu không? Trước cổng khoa phụ sản, bọn họ sắp đi rồi, cô tới nhanh đi.” Nghe vậy, Dương Liễu Nhi ấn phím lên lầu, nghĩ thầm: Lâm Du, muốn cướp người của tôi đúng không, tôi sẽ cho cả nhà cô không ai được yên!



“Chị Liễu Nhi? Thế nào rồi?”



“Đừng hỏi nhiều, lát nữa em cũng đừng nói chuyện. Nếu không thì chúng ta tách ra đi, em đừng đi cùng chị nữa.”



“Không không, em không nói gì là được mà.” Trợ lý của Dương Liễu Nhi cũng đi theo cô ta. Có điều trợ lý của cô ta không lên lầu mà chỉ chờ ở dưới sảnh bệnh viện.



Trong thang máy, cô ta tình cờ nhìn thấy Hồng Tuyết Oánh khoác tay một người đàn ông đứng chờ thang máy, bọn họ đang lên lầu ba.



Người đàn ông này trên dưới năm mươi tuổi, đeo đồng hồ 500.000 tệ, ăn mặc chỉn chu.



Dương Liễu Nhi lập tức liên tưởng đến tập đoàn Lâm thị, vừa so sánh thì thấy mặt mũi của Lâm Du rất giống người đàn ông này.



Thế là cô ta lập tức thông báo cho trợ lý, bảo trợ lý lên lầu ba tìm.



Lầu ba là khoa phụ sản. Một người đàn ông đưa một người phụ nữ đến khoa phụ sản là vì nguyên nhân gì? Nghĩ thôi cũng thấy rất đặc sắc!