Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 215 : Chị em hoa nhựa
Ngày đăng: 03:30 30/04/20
Dương Liễu Nhi là một minh tinh đang nổi, khí chất và danh vọng đều có hết. Mỗi một lần cô ta ra
ngoài là sẽ có truyền thông chạy theo đuổi. Lần này cũng giống như vậy.
Toàn bộ đoàn làm phim đều đang đánh trống khua chiêng quay phim ở Tokyo, vậy mà nữ minh tinh Dương Liễu Nhi lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố B, đã thế còn đến chỗ bệnh viện quân y mà Cố Đông Quân đang điều trị.
Chỉ với lý do này thôi, tin tức cũng đủ để lên trang nhất mặt báo. Dương Liễu Nhi đeo kính râm, nhỏ giọng, nấp phía sau Phan Khả Vận.
Cô ta đương nhiên biết có camera đang ẩn núp bốn phương tám hướng. Thang máy lầu một mở ra.
“Chờ chút.” Dương Liễu Nhi giữ em họ lại.
Một lúc sau, cô nhìn thấy trợ lý đi ra từ trong thang máy đối diện, còn người đang ngụy trang kín mít đi phía trước trợ lý chính là Hồng Tuyết Oánh, bên cạnh là người đàn ông của cô ta.
“Đi” Dương Liễu Nhi kéo em họ tiến về phía trước.
“Tuyết Oánh? Là Tuyết Oánh sao?” Hồng Tuyết Oánh nghe có người gọi mình thì lập tức cảnh giác, quay đầu lại. Dương Liễu Nhi gỡ kính râm, lộ ra khuôn mặt: “Trùng hợp vậy, vào bệnh viện mà cũng có thể gặp cậu, cậu bị gì thế?” Người trong giới giải trí, cho dù trong lòng căm ghét đối phương cỡ nào thì ngoài mặt cũng phải tỏ ra là bạn thân. Dương Liễu Nhi và Hồng Tuyết Oánh cũng từng được cho là chị em tốt. Thế nhưng chỉ vì tranh nhau vai nữ chính trong một bộ phim điện ảnh mà hai người đã tranh cãi ầm ĩ, sau đó thì bị dán lên cái mác “Chị em hoa nhựa”.
Hồng Tuyết Oánh che giấu cái bụng nhỏ, gỡ khẩu trang xuống, kinh ngạc vui mừng nói: “Liễu Nhi, mình luôn muốn tìm cơ hội giải thích nhưng chỉ sợ quấy rầy công việc bận rộn của cậu. Gần đây mình không được khỏe, phải gác công việc sang một bên, mấy hạng mục công khai đều do trợ lý quản lý hết. Chuyện đó là trợ lý lừa mình, mình vốn không biết gì hết.”
“Đợt này chị khá tâm đắc nha, vừa nấu xong là lập tức bưng tới bệnh viện ngay. Ai mà ngờ chị lại đụng phải hai kẻ oan gia kia.”
“Sau đó Cố Đông Quân uống một ngụm, bảo rất ngon, không ngấy, rồi mang cả nồi về luôn.”
Lâm Thiên nhìn mặt mày hớn hở của Lâm Du thì trong lòng vừa mừng lại vừa lo. Cô hỏi: “Anh ấy có nói rõ ràng chuyện với Dương Liễu Nhi là thế nào không? Bên ngoài đều đồn là Dương Liễu Nhi đóng xong bộ phim này thì sẽ giải nghệ để kết hôn với Cố Đông Quân.”
Lâm Du: “Là giả đấy! Anh ấy nói không cần phải để ý tới tin đồn kia, qua một thời gian thì sẽ biết chân tướng thôi, đáp trả lại chỉ càng làm tăng sự chú ý hơn.” Lâm Thiển: “Nếu thế thì bây giờ quan hệ giữa hai người là gì?” Nói đến đây, Lâm Du ngại ngùng cúi đầu, hai má đỏ ửng hiện lên dáng vẻ thẹn thùng của thiếu nữ: “Không biết nữa, anh ấy cũng chưa nói gì hết.” Lâm Thiển: “Vậy chị cứ từ từ, đừng gấp gáp, cứ ngồi đó hưởng thụ quá trình đi. Chờ vết thương của anh ấy khá hẳn rồi, thì cái gì mà nhào tới, cưỡng hôn, giả say, hay là giải quyết tại chỗ là tùy chị quyết định.” “...” Mặt Lâm Du càng thêm đỏ, lập tức lấy hai tay che mắt: “Ai da, đúng là phụ nữ đã có chồng mà, nói chuyện lại lớn mật như vậy. Người ta vẫn còn là con gái đấy, đừng có dạy hư người ta chứ.” Lâm Thiển hết sức khinh bỉ: “Chị thôi đi!”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên dồn dập: “Chờ chút, mẹ chị gọi”. Lâm Du mở điện thoại lên nghe: “Alo, mẹ à, con đang ở chỗ Lâm Thiển.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gào như giết heo của Chu Mạn Ngọc: “Tiểu Du, ba con là tên khốn, ông ta nuôi gái ở bên ngoài kìa!”
“Hả?...” Chu Mạn Ngọc khóc lóc thảm thiết, Lâm Du nghe không rõ lắm. Cô sốt ruột trấn an bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc, từ từ mà nói, có chuyện gì vậy?”
“Ba con, ông ta... ông ta ta nuôi một đứa minh tinh bên ngoài, tuổi tác cũng chỉ đáng làm con gái lão thôi...” Chu Mạn Ngọc khóc lóc kể lể: “Lão làm vậy không sợ mẹ thất vọng hay sao?... Chết mất thôi... Đã lên báo luôn rồi, tất cả mọi người biết hết!”
“...” Lâm Du cảm thấy đầu như phình to ra, sao lại xảy ra loại chuyện này chú: “Mẹ, con lập tức về ngay. Mẹ đừng làm chuyện điên rồ đấy!”