Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 233 : Thân càng thêm thân

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Vẻ mặt Sở Mặc Phong cứng đờ, giận dữ trừng mắt với cô: “Thím Hai giải thích rõ ràng quá nhỉ?” “Đúng vậy, phải nói rõ ràng ra chứ, kéo dì hiểu lầm”.



Bản tính Dung Tử Khâm đa nghi, có thể do bản thân là kẻ từng trải cho nên rất cảnh giác trong chuyện này.



Bà ta vừa nghe Lâm Thiến giới thiệu mối quan hệ thì vẻ mặt khẩn trương lập tức giãn ra. Nếu đã có quan hệ này thì không sợ Lâm Thiển phá đám nữa.



Bà ta cười nói: “À thì ra hai người là họ hàng. Vậy sau này Tiểu Phong và Duy Nhất kết hôn thì chúng ta coi như thân càng thêm thân rồi.”



Lâm Duy Nhất thẹn thùng, nở nụ cười, giả vờ giận dỗi nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy. Ai thèm gả cho anh ấy?”



Dung Tử Khâm lắc đầu cười, nói: “Con ấy, tìm được bạn trai như Tiểu Phong thì phải biết cảm tạ ông trời đi.”



“Mẹ à, mẹ...” Lâm Duy Nhất xấu hổ đến đỏ mặt. Cô ta xoay người giậm chân, trốn sau lưng Sở Mặc Phong. Nửa người Lâm Duy Nhất đều dựa hết vào lưng Sở Mặc Phong, mặt dán vào lưng cậu.



Dung Tử Khâm và Lâm Húc nhìn nhau cười. Dĩ nhiên chỉ có ba mẹ hiểu con gái nhất, biết Duy Nhất chỉ đang thẹn thùng mà thôi.



Chắc hẳn con gái bọn họ rất thích người con trai này, thế nên mới ngại ngùng như vậy.



Sở Mặc Phong cũng ngượng ngùng. Trước mặt phụ huynh, đặc biệt là trước mặt Lâm Thiển, cậu không muốn có hành động quá thân mật với Lâm Duy Nhất.




“Mai gặp.”



Sở Mặc Phong vội vàng mở cửa xe. Cậu thật sự sợ cái kiểu quyến luyến không rời này.



Chiếc xe thể thao siêu cấp chạy ra khỏi cổng biệt thự nhà họ Lâm, tiến vào đường quốc lộ. Sở Mặc Phong có cảm giác như trút được gánh nặng. Lâm Thiển vô ý nhìn cậu một cái, thoáng thấy trên má cậu in vết son môi, thế là lại quay đầu nhìn thêm một lần nữa.



“Nhìn gì đó?” Sở Mặc Phong hỏi, giọng điệu hơi khó chịu. Lâm Thiển chỉ lên mặt cậu, hứng thú trêu chọc: “Vết son tình ái.” “...” Cậu rút khăn giấy ra dùng sức lau chà, hỏi lại: “Còn không?”



“Còn một chút.” Cậu chùi tiếp, chùi tới nổi đỏ hết da.



“Được rồi, được rồi.” Lâm Thiển nhắc nhở: “Hết rồi... Thế nào, sợ ba mẹ cậu thấy à? Cậu cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ ba mẹ cậu không cho có bạn gái sao? Hơn nữa gia thế em gái của tôi không tệ, ba mẹ cậu phải vui mới đúng.”



Vẻ mặt đã không hài lòng của Sở Mặc Phong lại càng thêm u ám: “Nhiều chuyện!” “Được rồi, tôi không nói nữa.” Lâm Thiên quyết định mặc kệ, dù gì cũng không liên quan tới cô. Trong xe im ắng một hồi lâu, Sở Mặc Phong không nhịn được tiếp tục nói: “Kể chuyện của cậu đi.” “Tôi có gì để kể?” “Cậu muốn nói gì thì nói cái đó.”



“Tôi không có gì muốn nói cả.” Vẻ mặt Lâm Thiển ung dung, nói một cách chân thành.



Sở Mặc Phong thở một hơi nặng nề. Cậu nói giống như lên án, lại giống như giải thích: “Tôi và Lâm Duy Nhất mới hẹn hò gần đây, chưa làm chuyện gì hết, kết hôn cũng chỉ là nói chơi thôi. Hợp thì quen, không hợp thì chia tay, chưa chắc bọn tôi sẽ ở bên nhau.”