Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 234 : Yêu mà không muốn kết hôn đều là lưu manh
Ngày đăng: 03:30 30/04/20
Lâm Thiển “chậc chậc”, lắc đầu nói: “Những kẻ yêu mà không muốn kết hôn đều là lưu manh.”
Thấy sắc mặt Sở đại thiếu gia nổi bão, cô vội vàng bổ sung: “Lời này không phải do tôi nói, là đại văn hào Shakespeare nói, chủ tịch Mao cũng từng trích dẫn.” “Đối với tôi mà nói, kết hôn là chuyện quá xa vời. Chẳng lẽ tôi không được tự do yêu đương sao?” “Được, nhưng phải chú ý chừng mực, đừng làm chuyện không nên làm.” “Chuyện gì không nên làm?” Bàn luận đề tài này với cậu ta đã vượt quá giới hạn hai người rồi. Lâm Thiển đáp: “Cậu tự biết, không cần tôi phải nói.”
Sở Mặc Phong kiêu ngạo nói: “Tôi còn nhỏ, không biết phụ nữ có chồng như cậu đang nói gì? “...” Lâm Thiển bực tức, quay đầu trừng mắt với cậu ta. Sở Mặc Phong cố ý nói tiếp: “Đành mời thím Hai nói cho rõ vậy.”
Lâm Thiển tức đến nghiến răng nghiến lợi, biết cậu ta cố ý nhưng lại không biết nổi cáu với cậu ta như thế nào. Cô có cảm giác như mình đang oán giận cậu ta, cuối cùng lại bị cậu ta trả đũa lại.
Bởi vì phụ nữ luôn luôn yếu thế hơn đàn ông khi bàn luận về những vấn đề này. Huống chi, cô chỉ mặt dày trước mặt Cố Thành Kiêu thôi. Dù có nói thẳng ra thì cũng chỉ dám nói trước mặt anh.
“Không có gì, cậu xem như tôi chưa nói.” Sở Mặc Phong thấy cô tức giận, cơn tức trong lòng bỗng chốc tiêu tan. Cậu cười bỉ ổi: “Tôi cặp kè mà cậu cũng có ý kiến, ghen à?” “Ghen cái đầu cậu!” Lâm Thiển lập tức phủ nhận. “Vậy cậu cần gì để ý tới nên làm gì hay không nên làm gì? Chuyện giữa các cặp đôi yêu nhau đều là tự nguyện, cậu là người từng trải, chẳng lẽ không biết sao?” Lâm Thiển bị nói tới câm nín, nội tâm rít gào: Sao đột nhiên sở Mặc Phong cậu trở nên bỉ ổi như vậy hả? “Hỏi cậu sao không trả lời?”
“Phải, chuyện yêu đương là của các người, ai cũng lớn hết cả rồi. Hơn nữa ba mẹ người ta còn ước gì cậu cưới Lâm Duy Nhất nữa kìa. Ừm, hai người cứ dang rộng vòng tay mà cố gắng đi nha.”
Sở Mặc Phong mím môi, dáng vẻ không còn cà lơ phất phơ nữa, sắc mặt trở nên tối sầm.
Cậu không thèm nhắc lại, tăng tốc độ xe lên.
Lâm Thiển không biết vì sao Sở Mặc Phong lại khó chịu. Trên thực tế, trước giờ cô chưa từng hiểu được Sở Mặc Phong là kiểu người nào. Trước đây cô chỉ biết cậu ta con nhà giàu, học giỏi, đẹp trai, còn cô chỉ là tầng lớp bình dân dưới đáy, chẳng thể nào trèo cao mơ ước quý công tử như cậu được. Sau này cậu ta bị bắt ra nước ngoài du học, lúc trở về thì đổi tính, cô lại càng không hiểu nổi. Im lặng suốt đoạn đường, Sở Mặc Phong đã ổn định tâm trạng lại. Thật lâu sau cậu mới chậm rãi nói: “Chúng tôi nghỉ hè nên mới về, có thể nghỉ ngơi nửa tháng xong lại đi rồi.”
Sau đó không ai nói với ai lời nào nữa. Cũng may là biệt thự họ Lâm rất gần Thành Để Lâm Thiên chỉ cần chịu đựng lúng túng vài phút là xong.
“Em... em...”
Đang lúc Lâm Du ấp úng thì chuông cửa vang lên. Lâm Du hết hồn, nhìn lại quần áo trên người, lắp ba lắp bắp hỏi: “Có cần em trốn không? Trốn đâu đây?” Cổ Đông Quận bình tĩnh đáp: “Không cần trốn, chắc là bên bất động sản thôi.” Nói xong anh điều khiển xe lăn đi ra cửa. Nơi này ngoại trừ Phan Tuệ, người giúp việc và bên bất động sản thì chẳng có ai đến nữa.
Nhưng thật không ngờ lúc anh mở cửa ra, người đứng bên ngoài lại là em họ của anh - Phan Khả Vận. Tay Phan Khả Vận đang cầm một bó hoa, vừa cười vừa ân cần thăm hỏi: “Anh Đông Quân, bất ngờ không?” Không bất ngờ, mà là hết hồn, Cố Đông Quân không nói nên lời.
“Đến nhà anh thì anh không có ở đó, bác gái nói anh ra ngoài ở rồi. Anh cũng thật là, chân đi đứng không tiện mà còn tới chỗ này làm gì?”
Cố Đông Quân dùng xe lăn chắn ở cửa, không có ý cho cô ta vào. Anh nói: “Anh quen ở một mình.” Phan Khả Vận cũng không tiến lên mà chỉ đưa hoa tươi cho anh. Nhưng lúc anh giơ tay ra đón thì cô ta đột ngột rút tay lại.
“Ha ha ha, đây không phải tặng cho anh. Hôm nay chị Liễu Nhi ăn tân gia, em đến đây chúc mừng, tiện thể đến thăm anh luôn. Bó hoa này là em tặng cho chị ấy.”
“À.”
“Anh không muốn biết nhà mới của chị ấy ở đâu hả?”
Cố Đông Quân có linh cảm không tốt: “Trong cùng khu này?” “Đâu chỉ cùng khu, ở ngay đổi diện nhà anh đó.”
Lúc này bên trong truyền đến một tiếng “rầm”, nghe như có vật gì đó đổ xuống đất. Phan Khả Vận tò mò nhìn vào bên trong. “Lâm Du?” Cô ta hét lên chói tai, khiếp sợ đến mức tròng mắt cũng sắp lòi ra ngoài, “Sao cô lại ở đây?”