Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 255 : Không ai có thể thay thế lâm thiển

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Sở Mặc Phong không thể nói được câu nào. Không khí trong phòng sách trở nên rất lúng túng.



Cố Thành Kiêu cũng không hùng hổ bắt cậu ta phải thừa nhận. Anh vẫn biết điểm dừng: “Khó có khi tới chơi, ăn cơm xong rồi hẵng đi.”



“Cám ơn chú Hai, cháu còn có chuyện khác phải đi trước.” “Đã vậy thì chú không giữ lại, đi thong thả.” Sự khách sáo của Cố Thành Kiêu khiển Sở Mặc Phong cảm thấy khó chịu. Cậu ta buồn bực rời khỏi Thành Để và đương nhiên cũng không thấy được người muốn gặp.



Trên đường đi, Lâm Duy Nhất gọi điện thoại tới. Sở Mặc Phong liếc mắt một cái rồi ngoảnh đầu không quan tâm.



Lâm Duy Nhất vẫn cố chấp gọi. Tiếng chuông reo hết lần này tới lần khác.



Cậu hít sâu một hơi, ấn vào tai nghe Bluetooth: “Alo?”. Vừa mới mở miệng thì ở đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói thánh thót của Lâm Duy Nhất: “Phong, hôm nay em chuẩn bị xong hết rồi. Anh dẫn em đi dạo Trường Thành được không?”



“Hôm nay trời nắng như vậy, em dạo Trường Thành làm cái gì?”



“Phải ha, em cũng thấy vậy. Thế thôi chúng ta đi Cố Cung đi.”



“...” Sở Mặc Phong nghĩ thầm, xem ra hôm nay anh tránh không khỏi: “Anh tìm người đi cùng em, em muốn đi đâu thì đi, được không?”



“Không được.”



Tuy không giáp mặt mà chỉ nghe qua giọng nói, nhưng Sở Mặc Phong cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt bĩu môi làm nũng của cô. Đột nhiên cậu nổi hết cả da gà.



Thật ra mà nói, dù sao cũng là chị em cùng cha khác mẹ, cho nên về phương diện ngoại hình thì quả thật Lâm Duy Nhất và Lâm Thiển rất giống nhau.




Nếu không phải cậu ta đang lái xe thì Lâm Duy Nhất cũng không thể phát hiện ra sự bất thường của cậu. “Chồng của Lâm Thiển ghê gớm đến vậy à? Còn ghê gớm hơn anh sao?”



Sở Mặc Phong cười khổ: “Anh không thể nào so sánh được với chú ấy.” “Ai nói, trong mắt em anh chính là người tuyệt vời nhất. Người đàn ông nào cũng không thể so sánh được với anh.” Lâm Duy Nhất nói thật lòng, cô ta thật sự nghĩ vậy.



“Cám ơn em đã an ủi. Bất quá trong lòng anh biết rõ mình còn kém chú ấy rất xa, vĩnh viễn cũng không thể nào đuổi kịp.” Lời này vừa nói ra, ngay cả cậu cũng giật mình. Trước đây chưa bao giờ cậu muốn đuổi kịp hay có ý muốn vượt qua chú Hai, nhưng bây giờ đã có. Lâm Duy Nhất như nhìn ra tâm tình của cậu, an ủi: “Anh còn trẻ đương nhiên không thể nào đuổi kịp chú ấy. Em tin đến lúc anh bằng tuổi chú ấy thì sẽ càng giỏi giang hơn.”



Sở Mặc Phong cười cười không nói. Ai chẳng thích nghe lời khen, cậu cũng vậy.



Đến quán ăn đã định, lúc xuống xe, Lâm Duy Nhất rất tự nhiên kéo cánh tay cậu. Trong giây phút tiếp xúc tay chân, Sở Mặc Phong muốn rụt tay lại theo phản xạ. Nhưng chỉ sau một giây, cậu đã nhanh chóng tiếp thu sự tiếp xúc này. Bây giờ bọn họ đang hẹn hò, cô ta là bạn gái của cậu. Vừa đi vào quán ăn, cặp đôi trai xinh gái đẹp đã lập tức thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.



Thế giới này rất nhỏ, thành phố B lại càng nhỏ, chỉ ăn có một bữa cơm mà cũng gặp được người quen.



“Sở Mặc Phong!” Có người gọi cậu. Cậu quay lại nhìn, trước mặt là Lương Tử – bạn học chung đại học với cậu. Cậu thản nhiên phất tay chào hỏi.



Lượng Tử thấy bạn bè chào hỏi thì chạy tới. Lúc tới gần, vừa nhìn thấy Lâm Duy Nhất cậu ta đã trêu chọc: “Không ngờ lại gặp cậu đấy, đây là bạn gái hả?”



Lâm Duy Nhất mong chờ được cậu giới thiệu. Sở Mặc Phong gật đầu. Lượng Tử nói: “Tôi đã nói sao lại giống...” Cậu ta kịp thời thắng gấp: “Chúc mừng tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy nha.”



Lâm Duy Nhất thoải mái gật đầu mỉm cười, nói: “Chào anh, em tên là Lâm Duy Nhất. Vừa rồi anh nói em giống ai vậy?” “Không có, không có, em nghe lầm rồi.” Lượng Tử hơi xấu hổ, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Anh là Trịnh Lượng, là bạn học chung với cậu ấy. Anh đảm bảo với em trước khi ra nước ngoài, cậu ta vẫn còn là một đứa con trai trinh trắng thuần khiết. Ha ha ha.”



Sắc mặt Sở Mặc Phong sa sầm xuống, cậu ta và Lương Tử vẫn chưa thân thiết đến như vậy. Trên thực tế, trước đây cậu và các học sinh khác cũng chưa từng thân thiết tới vậy. Trịnh Lượng hơi lúng túng, nói: “Không làm phiền hai người, mình còn có bạn đang đợi, cứ ăn từ từ nhé.” Cậu ta lật đật tháo chạy, bỏ lại phía sau là khuôn mặt giận dữ của Sở Mặc Phong và dáng vẻ ngỡ ngàng của Lâm Duy Nhất.