Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 271 : Thủ đoạn rửa tiền

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


“Đèn đỏ dừng xe là đúng, do bọn họ không để ý mới xông tới thôi.”



“À, cảm ơn, làm phiền chú rồi.” “Đừng khách sáo.” Tài xế lại chạy đi xử lý. Cố Đông Quân nhìn dáng vẻ chưa hết hoảng sợ của cô, hỏi: “Sợ à?” Lâm Du hít sâu một hơi: “Lúc đó em không chú ý, vừa thấy đèn đỏ thì phanh ngay lập tức. Lúc sau đối phương lại nói là đèn xanh, em cũng không nhớ rõ, cứ nghĩ là mình nhìn nhầm.”



Cố Đông Quân thấy trạng thái của cô không ổn, không phải chỉ có sợ hãi thôi. “Sao thế, em lái xe mà giống như chạy đào ngũ vậy?”



“...” Lâm Du chỉ im lặng.



“Sáng sớm em nói về nhà lấy đồ, sau đó thì không nhắn lại cho anh, anh rất lo. Tự nhiên đùng một cái em bảo bị đâm vào đuôi xe, làm anh sợ gần chết.” Cố Đông Quân kéo tay cô, ánh mắt sâu thẳm vẫn dán lên mặt cô: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Em có thể kể cho anh nghe không? Giữa hai chúng ta còn gì phải giấu giếm sao?” Khoảnh khắc đó, giống như thác lũ bị ứ đọng thật lâu bỗng dưng tìm được cửa khẩu tràn ra, bao uất ức và phiền muộn trong lòng lập tức hóa thành giọt nước mắt tuôn trào. Tim Cổ Đông Quân như thắt lại. Anh vừa lau nước mắt cho cô vừa hỏi: “Lâm Du, rốt cuộc là chuyện gì? Kể cho anh nghe được không, hả?”. Lâm Du không biết phải bắt đầu kể từ đầu, trước giờ cô chưa từng đề cập vấn đề này với anh. Cô khóc nói: “Em không phải tên Lâm Du, em không phải họ Lâm. Em không biết em họ gì nữa...” Cố Đông Quân hít sâu một hơi, trái tim co rút theo từng nhịp thở. Anh cảm thấy đau lòng thay cô. Anh nâng cánh tay ôm cô vào lòng, vuốt ve mặt cô, vỗ về an ủi: “Không sao, em còn có anh, sợ gì chứ? Em vẫn là em thôi.”



“Lúc sáng em về nhà, người nhà họ Tống đến. Họ muốn nối lại mối quan hệ của hai nhà. Em rất ghét tên Tống Đình Uy đó, kiên quyết phản đối chị gả cho anh ta. Nhưng, nhưng... mẹ em buột miệng nói đây là chuyện nhà của họ, không cần người ngoài như em có ý kiến.”



Lâm Du hít sâu, cô không muốn mình quá xộc xệch trước mặt anh: “Lúc đó em buồn lắm, chắc anh không hiểu được cảm giác của em đâu, sẽ không có ai hiểu được cảm giác của em.”



Cổ Đông Quân ôm chặt cô. Quả thực không phải là người trong cuộc thì khó lòng mà đồng cảm, nhưng anh có thể hiểu được sự khó chịu của cô.



“Không sao, không sao. Họ không xem em là người nhà thì chúng ta là người nhà. Anh mãi mãi đứng phía sau ủng hộ em, được không?” Lâm Du ngẩng đầu, chớp chớp hàng mi ướt đẫm. Cuối cùng thì cô cũng nhoẻn miệng cười: “May mà đã theo đuổi được anh, nếu không thì chắc em chẳng còn dũng khí theo đuổi cái gì nữa.” Cổ Đông Quân liền nở nụ cười: “Thế nào, bây giờ chịu thừa nhận là em theo đuổi anh trước à?”



“Nhưng không phải là anh tỏ tình trước sao? Anh muốn chối hả?” “Không chối, thừa nhận có gì khó đâu. Ai theo đuổi ai, ai tỏ tình trước cũng không quan trọng. Quan trọng là bây giờ chúng ta ở bên nhau.”
Nhắc tới Phạm Dương Mộc, mọi người đều băn khoăn. Càng ngày càng nhiều chứng cứ cho thấy, Phạm Dương Mộc là người đi theo giúp đỡ, hay còn gọi là quân sự giấu mặt. Khương Tiêu Hà tiếp tục nói: “Căn cứ vào phản ánh của dân chúng, lão Phạm bị trọng thương, bọn họ phải nán lại phòng khám vài ngày rồi mới rời khỏi. Hơn nữa...”



Tầm mắt anh ta nhìn về phía Trịnh Tử Tuấn, hơi chần chừ.



Cố Thành Kiêu nhìn ra được sự khác thường, hỏi: “Ba nam hai nữ? Còn một người phụ nữ nữa là ai?”



Khương Tiêu Hà càng thêm thận trọng, nói: “Đây chỉ là tôi bạo gan suy đoán, cũng hi vọng là phán đoán sai lầm.” Cố Thành Kiêu: “Đừng nhiều lời, nói đi.” Khương Tiêu Hà: “Thân phận của người phụ nữ còn lại có thể là chiến hữu trước của chúng ta, nữ đội trưởng tiền nhiệm, Trịnh Tử Kỳ.” “Không thể nào!” Trịnh Tử Tuấn vỗ bàn đứng bật dậy. Anh không thừa nhận cũng như không chấp nhận kết quả này. Những người khác ngồi đó cũng vô cùng sửng sốt.



“Đúng là Tử Kỳ ở Đại Thanh Sơn, nhưng là vì công việc khơi thông tâm lý.” Trịnh Tử Tuấn nói. Anh không thể tin rằng em gái của mình cấu kết cùng một phe với Chú Tư. Khương Tiêu Hà thấp giọng nói: “Tôi đã điều tra qua, cô ấy không đến trường quân đội báo cáo. Hơn nữa dường như cô ấy cũng đã từ chức ở trường quân đội.”



Lúc này, Ninh Trí Viễn mới nói thêm vào: “Tháng trước chủ nhiệm Lý đã trở về sau khi kết thúc công việc ở Đại Thanh Sơn.”



Khương Tiêu Hà gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng Trịnh Tử Kỳ không hề trở về.”



Trịnh Tử Kỳ đã bị khai trừ khỏi Đội đặc nhiệm Dã Lang. Nhà họ Trình dựa vào quan hệ tìm được một công việc văn phòng cho cô ta. Nhưng cô ta vẫn mượn cớ vì công việc ở Đại Thanh Sơn mà không về báo cáo.



“...” Trịnh Tử Tuấn như bị sét đánh, tâm trạng dậy sóng.