Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 272 : Em không biết anh là lang vương sao?

Ngày đăng: 03:30 30/04/20


Hôm nay bữa tối ở Thành Để vô cùng phong phú. Từ ba giờ chiều, nhà bếp đã bắt đầu bận rộn.



Lâm Thiển tan học về nhà, nhìn thấy món ăn chỉnh tề trên bàn, đừng nói là nước miếng mà ngay cả tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài. “Hôm nay là ngày gì vậy?” Cô lén lút hỏi Tiểu Linh. Tiểu Linh đáp: “Thiếu phu nhân, hôm nay thiếu gia trở về.” “Chuyện này tôi biết mà, anh ấy có nhắn tin cho tôi. Nhưng mà dù anh ấy có về thì sao phải làm nhiều đồ ăn như vậy?”



“Là lão phu nhân dặn dò.” “...” Lâm Thiển cảm thán, mắt liếc về phía bàn ăn. Các món chính gồm canh trứng bồ câu nấu với hà thủ ô, canh thịt thăn nấu với đỗ trọng và nhục thung lung, thịt cừu Mouflon nấu với ngọc trúc, canh ngưu tiên tráng dương. Tất cả đều là thức ăn bổ dưỡng tráng dương.



Cô suýt nữa phun ra máu. Quả nhiên vì muốn ôm chặt mà bà nội đã hao tốn rất nhiều tâm sức. Bỗng nhiên cô có cảm giác tội lỗi. Bà nội dồn hết tâm huyết, lao tâm lao lực để chuẩn bị, vậy mà bọn họ lại lén lút tránh thai.



“Tiểu Thiển về rồi à?”



Từ trong nhà vang lên tiếng nói của bà nội, Lâm Thiển lập tức tiến lên: “Dạ, bà nội, cháu về rồi. Lúc cháu lên xe thì anh ấy bảo đã ra tới cửa, chắc là đi được nửa đường rồi.”



Bà nội lôi kéo Lâm Thiển, len lén áp sát vào, thấp giọng khẽ nói: “Tối hôm nay bà nội có chuẩn bị đồ tốt cho cháu, cháu nhớ ăn cơm xong thì đi tắm rửa. Đồ tốt bà để ở trong tủ phòng tắm, nhớ đấy!”



“Đồ tốt gì vậy ạ?”



Bà nội chỉ cười và nói: “Khi nào cháu thấy thì biết, nhất định hữu dụng, nhớ lời bà đấy.”



“Hả, là thức ăn?”



“Không phải, khỏi cần đoán, lát nữa cháu thấy sẽ biết. Đối với cháu hay Thành Kiêu đều là đồ tốt cả.” Lâm Thiển nghĩ thầm, dù sao cũng là đồ có ích cho việc mang thai, chắc là bùa phép linh tinh mà bà nội cầu trong chùa miếu.




“Đáng ghét.” Lâm Thiển ngượng ngùng đấm anh.



“Hiện giờ bà nội ở lại Thành Để, thật khó cho em. Cảm ơn em đã làm bạn với bà.”



“Chuyện này có đáng gì, em thích ở chung với bà. Bà nội rất vui tính, chỉ có cái chuyện mỗi ngày ép em uống canh bổ là không đỡ được thôi. Em bị béo phì rồi này.”



Cố Thành Kiêu cười: “Đừng lo, buổi tối cùng nhau hoạt động là được rồi.”



“Sói háo sắc.”



“... Anh còn có mặt mũi thừa nhận hả?”



“Em không biết anh là Lang Vương sao?”



“...” Được rồi, phục anh luôn. Đang lúc hai vợ chồng son đang tâm tình thì cách đó không xa bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc. “Xuống xe, cút đi! Ông đây không có hứng thú với cô.” Đúng là giọng nói của Tống Đình Uy, “Sau này đừng để ông đây thấy mặt cô nữa!”



Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển nhìn theo hướng phát ra giọng nói. Anh ta đang ở trên đường lớn, dưới ngọn đèn đường, cho nên Lâm Thiên và Cố Thành Kiêu có thể nhìn thấy anh ta, nhưng anh ta lại không thấy bọn họ.



Một người đẹp nóng bỏng gợi cảm bị Tổng Đình Uy đá xuống xe.