Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 293 : Em là con bé vong ấn phủ nghĩa
Ngày đăng: 03:31 30/04/20
Sau khi Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển ra khỏi bệnh viện thì đi tìm một khách sạn gần đó để ở lại.
Lúc đó đã rất khuya, cơm nước no nê, nên ăn cũng ăn rồi, nên sợ cũng sợ rồi, bây giờ là lúc bạn làm chuyện riêng của mình.
Tại bàn lễ tân, Lâm Thiển rút tấm thẻ đen ra, nói: “Cho tôi một phòng đắt nhất.” Nhân viên lễ tân nhìn thấy tấm thẻ đen giống như thấy được thần tài, kích động đến mức vội vàng đứng bật dậy.
Thấy trước mặt chỉ là một cô gái trẻ bình thường, thế là cô ta bèn nhìn đến người đàn ông phía sau. Cô ta kinh ngạc tán thưởng dung mạo không ai bì được của người đàn ông này, đồng thời cũng bị khí chất mạnh mẽ của anh làm cho sợ hãi.
Đây mới là người sở hữu tấm thẻ đen.
Cô ta không dám nhìn nhiều, liền mau chóng tra phòng, “Chúng tôi còn một phòng tổng thống.” “Được, lấy phòng đó đi.” Nhân viên lễ tân nhất mực cung kính nhận lấy tấm thẻ đen rồi làm thủ tục nhận phòng cho họ, “Mời hai vị cung cấp chứng minh nhân dân.”
Lâm Thiển đưa chứng minh nhân dân của cả hai cho cô ta.
Cơ thể Cố Thành Kiêu bất tiện nên vẫn đứng sau lưng cô.
Trên chứng minh nhân dân có ngày tháng năm sinh của bọn họ, nhân viên lễ tân có lòng để ý, nghĩ thầm trong lòng: Lại là câu chuyện máu chó gái trẻ quyến rũ ông chú trưởng thành. Haizz, bây giờ gái trẻ thật không biết xấu hổ, thuê phòng mà cũng chủ động thế kia, vì tiền mà quả thật chẳng cần mặt mũi gì cả.
Nhân viên lễ tân vừa làm thủ tục nhận phòng vừa len lén liếc nhìn hai người họ. Ánh mắt dò xét kia khiến người ta vô cùng khó chịu.
“Hừ, vậy còn tạm được, nói mau!” Cố Thành Kiêu than khẽ: “Hôm nay là sinh nhật của anh đấy tiểu thư! Em xem chứng minh nhân dân của anh không chỉ một lần mà, vậy mà chẳng phát hiện ra.”
“Chuyện này...” Chuyện này thật sự làm cô xấu hổ, “Sinh nhật anh à? Hóa ra anh đặc biệt chọn ngày sinh của
mình để kéo em đi đăng ký, ha ha ha ha! Em biết anh vừa gặp đã yêu em mà, không cần thể hiện rõ vậy đâu, người ta sẽ ngại lắm.”
Không ai có da mặt dày như vậy cả!
“Em suy nghĩ nhiều rồi, thật sự chỉ là trùng hợp thôi.” Cố Thành Kiêu tuyệt tình nói với cô, “Sau khi đi đăng ký về anh mới tình cờ phát hiện là ngày đăng ký trùng với ngày sinh của mình. Buồn là em vẫn luôn không phát hiện, haizz, anh đau lòng quá!”
“...” Lâm Thiển khinh bỉ lườm anh, “Cố Thành Kiêu, anh trở nên như vậy từ khi nào hả?”
Anh trước kia lạnh lùng, kiêu ngạo, không ai bì nổi biết bao. Anh bây giờ hoàn toàn chẳng có chút hình tượng nào trước mặt cô cả.
“Gọi anh là gì? Lúc làm em thỏa mãn thì em luôn miệng gọi là ông xã, xong rồi thì gọi tên đầy đủ ngay, em là con bé vong ân phụ nghĩa!”
Lâm Thiển lấy tóc thọc lét anh, “Ai vong ân phụ nghĩa, anh cũng có biết sinh nhật của em đâu. Ít nhất sinh nhật anh em còn ở bên cạnh, tới sinh nhật em thì chẳng thấy anh đâu!”