Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 294 : Buộc vào thắt lưng mang đi cùng

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Lâm Thiển vừa thọc lét anh vừa phàn nàn, Cố Thành Kiêu trở tay không kịp liền xoay người đè cô



xuống. Đúng vậy, lúc sinh nhật cô chẳng biết anh đi công tác ở đâu, đừng nói là quà, ngay cả việc ở bên cạnh tối thiểu nhất cũng không có. Cô còn chưa nói đến sinh nhật mình không có ai ở bên cạnh, vậy mà anh ở đây oán trách sinh nhật không có quà. Nếu mang ra so sánh, anh càng có vẻ như ích kỷ và già mồm hơn.



Cố Thành Kiêu vốn muốn cho cô hổ thẹn một chút, ai ngờ kịch bản đảo ngược, khiến bản thân mình cảm thấy vô cùng có lỗi và áy náy.



“Là anh tự lấy đá đập vào chân mình! Thật ra anh chỉ đùa với em thôi, không thật sự muốn quà của em đâu.”



Nhìn dáng vẻ giải thích trịnh trọng của anh, Lâm Thiển bỗng nâng mặt anh lên, cười nói: “Ha ha ha, đồ ngốc, đương nhiên là em biết chứ. Nhưng quả thật em không để ý hôm nay là sinh nhật anh, thành thật xin lỗi... Sinh nhật vui vẻ, chồng yêu!”



Sau đó, cô kéo cổ anh xuống, chu môi hôn thật mạnh lên mặt anh, “Muahh!” Cố Thành Kiêu cười khanh khách như trẻ con. Trước đây khi còn độc thân, anh hoàn toàn không biết cảm giác bật cười từ đáy lòng là gì. Còn bây giờ, Lâm Thiển luôn có thể làm anh cười vào bất kỳ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu.



Trước đây anh từng mắc chứng lãnh cảm, đó là một chứng bệnh cảm xúc, lúc nặng nhất phải nhờ vào thuốc. Mà bây giờ Ninh Trí Viễn đã thông báo là anh lành bệnh rồi.



Bây giờ anh là người có tình cảm, có cảm xúc, cũng có ham muốn tình dục như bao người đàn ông bình thường khác.



Anh đã không còn tâm bệnh nữa.



Cố Thành Kiêu ôm lấy cô, cười xấu xa, nói: “Lại đây, để vi phu phục vụ phu nhân tắm rửa.” Bọn họ đang định vào phòng tắm thì điện thoại không đúng lúc vang lên. Đã muộn thế này, trừ điện thoại của đơn vị ra thì còn ai gọi điện cho anh? Sắc mặt anh trầm xuống, có phần không muốn nghe. Lâm Thiển hiểu chuyện, vỗ vai anh: “Em tự tắm được, anh nghe điện thoại đi.” Cố Thành Kiêu vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng không còn cách nào khác. Lâm Thiển nhanh chóng vọt vào phòng tắm, nghĩ đến anh rất có thể phải đi, lồng ngực cô liền ngột ngạt đến khó chịu. Không dám để anh chờ quá lâu, cô tùy tiện tắm rửa vài cái rồi đi ra ngay. “Phải đi rồi sao?” Cô dâu môi, tỏ vẻ không nỡ. Cố Thành Kiêu cười, cố ý trêu cô, “Ừm, phải đi rồi, buộc em vào thắt lưng mang đi cùng được không?”
Cố Thành Kiêu cười như không cười, vẫn cao ngạo lạnh lùng như cũ. Anh nhìn Cố Nam Hách, hỏi nghiêm túc: “Công ty mới vận hành ổn định không lâu mà cậu đã ra ngoài ăn chơi đàng điếm, làm vậy nhìn được sao? Có thể tập trung vào công việc không hả?”



Cố Nam Hách oan ức nói: “Năm nay em làm mệt muốn chết, đàm phán thành công mấy hạng mục lớn, anh phải cho em có dịp thư giãn chứ. Em đầu được như anh, về nhà là có thể nạp điện, độc thân như em chỉ có thể hẹn hò bạn bè thôi.” Câu “về nhà là có thể nạp điện” khiến Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển lập tức nghĩ đến những hình ảnh không thể miêu tả. Cố Thành Kiêu rất biết che giấu cảm xúc, nhưng Lâm Thiên thì không làm được. “A ha, cái gì kia, hai người trò chuyện đi, em vào toilet chút.” Mặt sắp bỏng rồi, cô phải dập lửa cho mau. “Có muốn anh đi chung với em không?”



“Không cần không cần, hai người trò chuyện đi.”



Lâm Thiển liền quay người xua tay chạy mất.



Cố Thành Kiêu cứ nhìn theo cho đến khi cô biến mất ở góc cua. Cố Nam Hách cười nói: “Anh, có thể mà, người cũng đã vào trong.” Cố Thành Kiêu liếc xéo cậu ta một cái, cậu ta lập tức giơ tay đầu hàng, “Em im”



Sau khi Lâm Thiển rời khỏi, bầu không khí giữa hai anh em lập tức trở nên căng thẳng. Cố Thành Kiêu lấy



một ly rượu từ nhân viên phục vụ, nhấp một ngụm, khóe mắt lướt quanh một vòng, vô cùng thận trọng hỏi thăm: “Lâm Bồi có tìm cậu không?”



Cố Nam Hách: “Có tìm, không ngoài dự đoán của anh! Ông ta cũng muốn kiếm một chén canh từ hạng mục Hoa Cảnh Thành. Em nên làm thế nào cho bước tiếp theo?”



“Trước tiên cậu cứ giả vờ đồng ý, nhưng đừng vướng vào bất kỳ lợi ích nào.” “Em hiểu rồi.”