Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 322 : Xem mắt kiểu mới

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Phạn Phạn cứ thể được gọi đến Thành Để.



Cô thật lúng túng, cảm giác này giống như chưa có bạn trai đã đến diện kiến phụ huynh.



Mọi người trêu chọc bắt Cao Kỳ Khâm ra ngoài đón Phạn Phạn. Cao Kỳ Khâm đỏ cả mặt.



Phạn Phạn gầy đi rất nhiều. Lúc gặp mặt ở cổng Thành Để, hai mắt Cao Kỳ Khâm sáng rực. Đây là cô gái mũm mĩm trước kia sao? Là đại mỹ nhân mới đúng!



Gương mặt Phạn Phạn vốn rất ưa nhìn, lúc trước mũm mĩm chỉ có vẻ dễ thương. Sau này nhờ tập luyện mà gầy đi nhiều, cô không còn vẻ mập mạp dễ thương nữa mà dáng người xinh đẹp, đường nét gương mặt sắc sảo, hình thức nâng cao rõ rệt.



Thật sự thì Cao Kỳ Khâm cũng đã lâu không gặp Phạn Phạn. Bình thường họ liên lạc với nhau bằng điện thoại.



Hơn nữa vì liên quan đến công việc của Cao Kỳ Khâm, bọn họ cũng không liên lạc qua điện thoại nhiều.



Lần này gặp lại Phạn Phạn vô cùng kiều diễm, cậu ta có cảm giác không khác gì nhặt được vật báu. “Làm gì vậy? Không quen em sao?” “Có quen một chút.” Cao Kỳ Khâm cũng ngượng ngùng nhìn cô, không nhịn được lại quay sang nhìn rồi hỏi, “Sao em lại gây đi vậy?” “Anh không thích hả? Không vừa mắt sao?” “Đẹp lắm. Chỉ là vì đẹp quá!” Phạn Phạn mím môi khẽ cười, vươn tay ra nói: “Vậy sau này chỉ bảo nhiều hơn đi, bạn trai.” Cao Kỳ Khâm vô cùng hồi hộp, xát tay vào quần mấy lần mới đưa tay ra dắt cô. Đây là lần đầu hai người nói chuyện yêu đương, đều là tình yêu đầu, cái gì cũng không hiểu. Mới dắt tay nhau một chút mà lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi.



Lính gác cửa nhìn hai người vẫn đứng bên ngoài, không nhịn được mà hỏi, “Đội trưởng cao, có muốn dẫn theo bạn gái vào hay không đây?” “Muốn, muốn!” Cao Kỳ Khâm đỏ mặt, cũng không dám nhìn Phạn Phạn, “Đi thôi, mình vào nhà.” Hai người dắt tay vào phòng, mọi người liền vỗ tay hoan hô. Phạn Phạn xấu hổ không dám bước vào, cứ núp



sau lưng Cao Kỷ Khâm. Lâm Thiên với tay kéo Phạn Phạn ra ngoài, “Đây là Chúc Phạm Phạm sao? Da mặt Chúc Phạm Phạm không có mỏng thế này đâu! Cậu mau bỏ mặt nạ xuống, lộ cái mặt thật ra đây đi.” Phạn Phạn oán hận nói: “Cậu Thiển, cậu nói xem, trong tay tớ có bao nhiêu chuyện hắc ám của cậu đây, cậu cứ thử đi.”



Lâm Thiển lập tức câm nín, giả bộ hít phải một hơi lạnh, khoa trương giơ tay cầu xin, “Đừng đừng đừng, trước mặt ông xã và bà nội tớ, xin chúc nữ hiệp bỏ qua cho, Trư* nữ hiệp ơi!” (*) m đọc chữ Trư (chữ) và chữ Chúc (zhù) rất giống nhau. “Ha ha ha!” Mọi người ôm bụng cười. Ngụy Nam nhìn kỹ Phạn Phạn mấy lần, tiếc rẻ nói: “Tiểu Cao Tử, sớm biết cô nàng mũm mĩm kia xinh đẹp như vậy, anh đây sẽ không nhường cho cậu đâu.”




Châu Phi có nhiều nguy hiểm, có chỗ còn có chiến loạn, gia đình cô khuyên can hết lời mới bắt được cô về nước.



“Nghe nói em mới về nước?”



“Ừ.”



“Vậy, em khỏe không?”



“Không chết được.”



“Ừ.” Tống Cảnh Du lúng túng ngồi không yên, “Anh cũng qua kia giúp một tay.”



Trong sân, lá cây bạch quả đã bắt đầu chuyển màu vàng kim. Chỉ chưa đầy nửa tháng nữa, cả cây sẽ biến thành màu vàng.



Cuối thu không khí dễ chịu, ánh nắng ấm áp, nhiệt độ thích hợp. Thời tiết này hợp nhất là nướng thịt.



Mọi người đều tưởng bà cụ không ăn thịt nướng, không ngờ bà không những ăn thịt nướng mà còn uống bia.



Thật ra lão phu nhân rất tân thời, cũng sẵn sàng thử qua những cái mới, xem chương trình thực tế, chơi game online, thích đi dạo phố, thích shopping, tư tưởng còn tân tiến hơn nhiều người trẻ tuổi. Tuy bà lớn tuổi nhưng tâm hồn rất trẻ trung, thậm chí còn phóng khoáng hơn cả đám trẻ bây giờ.