Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 323 : Anh có thể ôm em không?

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Đã lâu bọn họ không được nghỉ phép, hiếm khi mới được nghỉ ngơi hai ngày, cho nên ai cũng thả sức ăn uống.



Cao Kỳ Khâm không tránh được bị chuốc rượu, chịu không nổi chẳng mấy chốc đã bị chuốc say.



Sau khi uống say, Cao Kỳ Khâm rất đáng yêu, không giống vẻ nghiêm túc lạnh lùng khi làm việc. Khi say rượu anh chàng càng giống một người đàn ông bình thường, cười cười ngây ngô, kiên quyết ôm Phạn Phan đòi hôn.



Phạn Phạn xấu hổ muốn chết, cứ tránh né. Càng về sau, cô nàng cũng bực lên mắng cậu ta, nhưng cậu ta vẫn không ngừng, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười. Hai người họ người đuổi người né, người say xỉn ngọng nghịu, người mặt đỏ tía tai giận dỗi. Đám người kia thấy vậy thì cười không ngớt.



Cao Kỳ Khâm: “Phạn Phạn, đừng chạy nữa. Cho anh hôn một cái lên cái miệng xinh xắn của em được không?”



Phạn Phạn: “Hôn bà anh ý!” Cao Kỳ Khâm: “Ừ, em đúng là bà anh, bà anh chính là em. Bà, để anh hôn cái nào!” Phạn Phạn đang tức cũng phải bật cười, “Anh mới là ông em. Ông à, xin ông tha cho cháu một lúc được không?” Chỉ chốc lát sau, hơi cồn bay đi, Cao Kỳ Khâm chóng mặt, chân tay mềm nhũn. Cậu ta vịn vào băng ghế rồi từ từ ngồi xuống đất, “Chóng mặt quá! Lão Đại, tôi uống say rồi.”



Cố Thành Kiêu cố tình trêu chọc cậu ta, “Đúng vậy. Mười phút nữa luyện tập thì cậu làm thế nào đây?”



“Hả?” Theo phản xạ Cao Kỳ Khâm mở to mắt, nói chuyện cũng líu lưỡi, “Chị dâu, chị thay em đi luyện tập đi. Bọn em luyện tập toàn bị lão Đại mắng mỏ. Nhưng nếu là chị, lão Đại không dám mắng đâu, từ Lang Vương trở thành sói con hiền lành ngoan ngoãn.”



Cố Thành Kiêu: “...” Đây gọi là gậy ông đập lưng ông mà.



“Ha ha ha ha.” Mọi người cười nghiêng ngả.



Màn đêm dần buông xuống, mọi người uống đến ngà ngà say. Bà nội bảo bọn họ ngủ lại, giao cho người làm đi dọn phòng khách, mỗi người một phòng, không sợ chật. Phạn Phạn phải đi qua cổng bảo vệ nên trước mười giờ tối nhất định phải có mặt. Vì vậy bà nội bảo Trương Khai chín giờ rưỡi phải đưa Phạn Phạn về. Đang cuối mùa thu, nhiệt độ ngày đêm ở thành phố chênh lệch rất lớn. Lúc trời sáng còn có ánh nắng mặt trời thì rất ấm áp, chỉ cần tắt nắng là nhiệt độ hạ xuống rất nhanh. Say rượu không được để bị lạnh, mọi người giục Phạn Phạn nhanh chóng dìu Tiểu Cao Tử đến phòng khách nghỉ ngơi.
“Này, anh đi ra đi, đứng ở chỗ này có vẻ không trang nhã lắm.”



“Ừ.”



“Ngoại trừ ừ ra thì anh có thể nói cái khác được không?” Phạn Phạn bực mình, mạnh miệng nói, “Anh không tiếp chuyện em thì để em đi về, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”



Cô nói xong liền quay người đi ra cửa.



Cao Kỳ Khâm lập tức đuổi theo, chính xác chụp được tay cô nắm chặt lấy.



Cậu ta vẫn hồi hộp, lòng bàn tay toát cả mồ hôi. Chỉ vì uống rượu nên cậu ta mới có thêm can đảm, “Đừng đi, anh còn có chuyện muốn nói với em.”



“Có chuyện gì?”



“Phạn Phạn, chuyện hôm qua nói qua điện thoại, em đã quyết định chưa?”



“Chuyện gì?”



“Thì là, thì là, chuyện anh muốn em làm bạn gái anh đấy.” Phạn Phạn cúi đầu cười e lệ, “Nếu em không quyết định rồi thì chuyện hôm nay xem là gì vậy?” Cao Kỳ Khâm cười ngơ ngẩn, “Đúng ha. Hê hê, chỉ là anh thấy nói qua điện thoại vẫn chưa đủ chân thành, nên muốn hỏi trực tiếp. Em, em đồng ý làm bạn gái anh nhé?” Phạn Phạn đỏ mặt khẽ gật đầu. Cao Kỳ Khâm suy nghĩ một lát, tay kia túm ống quần vần vò thật lâu mới lấy dũng khí hỏi: “Vậy anh có thể ôm em không?”