Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 324 : Vì sao lại chia tay?
Ngày đăng: 03:31 30/04/20
Hai người trẻ tuổi ngây ngô ôm lấy nhau dưới sự giúp sức của rượu.
Phạn Phạn áp mặt vào ngực Cao Kỳ Khâm. Dưới cơ ngực rắn chắc ấy là tiếng tim đập mạnh thình thịch và có lực, khiến cô càng đỏ mặt hơn.
Cao Kỳ Khâm ôm lấy cô, chẳng dám sờ soạng lung tung. Cảm giác này quá chân thực và cũng rất trân quý. Bên ngoài, sau khi Tổng Cảnh Du và Ngụy Nam ra khỏi phòng khách cũng không vội về phòng mình mà ngồi ngoài hành lang nghỉ ngơi và nói chuyện phiếm. Hai người lười nhác ngả ra sau, thả lỏng toàn thân, vô cùng thoải mái. Ngụy Nam: “Hôm nay vui thật, không ngờ Tiểu Cao lại thoát ế trước chúng ta. Cảnh tượng lúc thằng nhóc xấu xa đó vừa mới vào Đội đặc nhiệm cứ như ngày hôm qua vậy, thời gian trôi qua nhanh thật.” Tống Cảnh Du: “Ừm, chờ chúng ta ra khỏi thì sẽ đến lượt cậu ta khiêng cờ lớn. Đây gọi là trường giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát.” Ngụy Nam khoác vai anh, dè dặt hỏi: “Cậu và Sở Dương... sao rồi? Tôi thấy gần đây tâm trạng cậu không ổn låm.”
Tống Cảnh Du chỉ lắc đầu thở dài chứ không nói câu nào.
Ngụy Nam: “Tôi thấy trong lòng con gái người ta vẫn còn có cậu đấy. Nếu khi đó cậu không chia tay với cô ấy, nói không chừng bây giờ có thể đã có con lớn rồi.”
Tống Cảnh Du nhắm mắt lại, “Anh nói mấy chuyện này làm gì?” Ngụy Nam: “Đây chẳng phải thỉnh thoảng cảm khái một chút ư? Hỏi thật nhé người anh em, sao cậu lại chia tay với người ta vậy?” Tình bạn giữa đàn ông không giống như phụ nữ, đa phần phụ nữ sẽ thổ lộ hết, còn đàn ông sẽ giấu kín trong lòng.
Bọn họ là chiến hữu, là bạn thân nhất, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ở bên nhau, nhưng bọn họ chưa từng hỏi Tống Cảnh Du chuyện này.
“Tôi có thể nhận ra lúc bà nội nói rằng muốn giới thiệu cô ấy cho chúng tôi thì tên nhóc cậu liền choáng váng, hơn nữa hôm nay cậu cũng uống không ít. Nói thử xem, nói ra để anh đây phân tích giúp cậu.”
“Sao anh hỏi nhiều thế? Chia tay là chia tay, không có lý do gì hết.”
“Không có thật ư?” Ngụy Nam không tin, “Những người làm công việc như chúng ta có thể tìm được một người bạn đã là điều khó khăn cỡ nào. Tên nhóc cậu nhặt được bảo bối mà không gắng sức trân trọng, chắc chắn cậu có lý do buộc phải chia tay đúng không?”
Lúc này, Sở Dương đang từ lầu chính đi qua lầu phụ, nghe thấy bọn họ đang ngồi bên ngoài nói chuyện phiếm. Thế là, cô bất giác thả chậm bước chân, đứng trong góc tối lắng nghe. Gió lạnh trong đêm cuối thu thổi đến làm lá cây xào xạc. Sở Dương nắm chặt lấy quần áo mình, tiếp tục đứng trong góc tối gần đó.
“Cảm ơn anh, nhưng em mong anh có thể nói thật chi tiết cho em biết, đừng giấu em.” “Được, rốt cuộc là chuyện gì?” Sở Dương hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh cả, anh từng đến tìm Tổng Cảnh Du để nói chuyện gì đó phải không?”
Bên kia, Sở Hà Châu im lặng, xung quanh chỉ có tiếng mời rượu và tiếng nói đùa.
“Anh Cả, anh hãy nói thật cho em biết, ba năm trước rốt cuộc anh đã nói gì với Tống Cảnh Du?” “Dương Dương à, chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại được không? Bây giờ em đang ở đâu? Ba mẹ đều rất nhớ em, khi nào thì em về nhà?”
“Em đang ở Thành Để, bà ngoại cũng đang ở đây.”
“Hả, sức khỏe của bà ngoại vẫn tốt đó chứ?”
“Anh Cả, anh đừng ngắt lời, nói cho em biết được không? Em đã trưởng thành rồi, có vài việc em muốn tự mình làm chủ.”
“Dương Dương, công việc của cậu ta quá nguy hiểm! Chẳng phải chuyện này đã qua lâu rồi sao, nên buông bỏ thì hãy buông bỏ, em đừng tự tìm phiền não nữa.” “Anh cả, em nói thật cho anh biết, mấy năm nay em ra nước ngoài là muốn quên đi anh ấy để làm lại từ đầu, nhưng mà em không quên được... Nếu hôm nay anh không nói thật cho em biết thì ngày mai em sẽ đi.”
“Lại đi nữa sao? Em muốn đi đâu nữa?”
“Dù sao chỉ cần không ở lại nơi này, em đi đến đâu cũng được, không biết ngày về.”
“Anh Cả, nói cho em biết đi, xin anh!” “Haizz, em đấy...”