Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 325 : Nữ bá vương kiên cường

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Sau khi chia tay, thế giới của cô liền tối sầm lại. Uất ức lâu ngày khiến cô trở nên quái gở và lạnh lùng. 2 Từ một cô gái nhiệt tình, lạc quan, thích thể thao, cô trở thành một quái nhân không thích ra ngoài, không thích gặp ai.



Nhưng bây giờ, cô đang nhìn về phòng của Tổng Cảnh Du mà bật cười. Đây là nụ cười đầu tiên từ tận đáy lòng trong ba năm qua của cô. Trái tim mở ra một cánh cửa sổ, ánh nắng chiếu vào cửa sổ và tỏa sáng khắp phòng. Từ đây, thế giới của cô sẽ là ánh nắng tươi sáng. Tống Cảnh Du vừa vào phòng là ngã vật xuống giường nhắm mắt lại. Chất lỏng trong suốt chầm chậm chảy ra từ khóe mắt.



Anh đưa tay lau đi rồi trở mình nhắm mắt lại. Lâu rồi anh không uống nhiều rượu thế này, lâu rồi anh không vui vẻ thế này, cũng không nhớ cô nhiều như lúc này.



Mấy năm nay cả thể xác và tinh thần của anh đều tập trung vào công việc, chạy nhiều vòng hơn người khác, tập luyện tích cực hơn người khác. Anh muốn tiêu hao hết tất cả tinh lực của mình, sau đó ngủ một giấc thật ngon.



Nếu không thì nỗi nhớ nhung sẽ sinh trưởng như dây leo trong lòng anh, vướng víu trái tim anh.



Anh nắm được chốc lát thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ.



Anh mơ màng ngóc đầu, có người gõ cửa ư? Cảnh vật xung quanh yên tĩnh, tiếng gõ cửa rất rõ ràng, anh không thể nào nghe nhầm được.



“Ai vậy?”



Không ai trả lời, có điều, sau khi ngừng hai giây, tiếng gõ cửa đó lại vang lên, hơn nữa còn dồn dập hơn so với trước đó.




Cảnh tượng có chút hỗn độn, khi hai người rốt cuộc cũng hòa làm một, bọn họ cùng phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như cuối cùng cơ thể đã thức tỉnh, giống như linh hồn cũng được thăng hoa, giống như muốn bộc lộ hết những nỗi tương tự trong mấy năm qua.



_ “Cho dù lúc anh chia tay còn sót lại tình cảm với em, thì em nghĩ sau ba năm, chút tình cảm đó vẫn còn à? Em đừng tự ảo tưởng nữa!” Lúc Sở Dương gõ cửa, câu nói đó cứ lẩn quẩn trong đầu cô. Cô sợ tình cảm của anh dành cho cô sẽ nhạt phai, hoặc thậm chí biến mất. Nhưng giờ phút này, cô không còn nghi ngờ gì nữa, hình như anh vẫn yêu cô sâu đậm như cô yêu anh.



Hai người điên cuồng cả đêm...



Hôm sau, mặt trời từ từ nhô lên, ánh nắng ấm áp và sáng tỏ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.



Trên giường, đôi nam nữ vẫn còn ôm nhau, dưới chắn hở ra bốn cái chân quấn lấy nhau không phân biệt được của ai. Tổng Cảnh Du thức dậy trước, say rượu cộng thêm làm cả đêm khiến đầu anh tưởng chừng như sắp nổ tung.



Nhưng, làm anh suy sụp hơn cả đó là cảnh tượng trước mắt.



Sở Dương đang nằm bên cạnh anh, đầu gối lên cánh tay anh, mặt áp vào lồng ngực anh, hai chân quấn lấy hai chân anh.



Anh chớp mắt thật nhanh, nếu không phải cánh tay đang đau nhức âm ỉ thì anh thật sự sẽ xem đây như một giấc mộng xuân đẹp đẽ. Anh vừa cựa mình, cô liền tỉnh dậy. Cô từ từ mở mắt ra, vẫn còn ngái ngủ, nhìn anh mà bất giác ngừng thở, không dám cử động.