Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 332 : Cháu là một cô bé hiểu chuyện

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


“Di à, rốt cuộc dì muốn nói gì?”



Dương Nhân thành khẩn nói: “Đông Quân là cháu đích tôn của nhà họ Cố, tiền đồ xán lạn, người vợ tương lai chắc hẳn cũng phải xứng với địa vị và thân phận của nó. Đương nhiên, hiện tại nhà họ Cố không còn được như khi lão Phong mới xây dựng trước đây, không xem trọng môn đăng hộ đối nữa. Nhưng mà, dù nhà gái không có gia thế hiển hách, thì cũng không thể là hạng bị chê trách, cháu nói xem?”



Lâm Du không nói nên lời nhìn bà ta, hóa ra ý của bà ta là vậy, “Dì, xin hỏi... đây là ý của dì hay là ý của bác gái ạ?”



“Không phải tôi thích xen vào chuyện của người khác đâu. Chị ấy là chị chồng của tôi nên tôi mới sẵn lòng làm người xấu. Tiểu Du à, tôi đứng ở góc độ người ngoài để hỏi cháu, cháu có gì có thể trợ giúp cho Đông Quân đây? Nếu không thể giúp nó, vậy thì cháu có thể đừng ngáng chân nó được không?”



“...” Lâm Du mấp máy môi mấy lần, nhưng cuối cùng không có lời gì để nói.



“Tiểu Du, bác gái cháu và tôi đều biết cháu là một đứa bé ngoan. Chuyện ba nuôi cháu bao nuôi nữ minh tinh không liên quan gì đến cháu. Cháu xen giữa Tống Đình Uy và Lâm Tiêu đại khái cũng là hiểu lầm. Còn xuất thân của cháu nữa, bản thân cháu cũng không thể định đoạt. Cho nên tất cả những chuyện này đều không thể trách cháu, muốn trách chỉ có thể trách số phận.”



Mặc dù Dương Nhân luôn miệng nói là không trách cô, nhưng mỗi một chuyện bà ta nhắc tới đều là vết nhơ trí mạng của cô.



Bà ta đang nhắc nhở cô rằng, cô không xứng với Cố Đông Quân. “Đông Quân là một thằng bé bảo thủ cố chấp, hoặc là không nói chuyện yêu đương, một khi có rồi thì sẽ hết lòng hết dạ. Với người có trách nhiệm như nó, thấy cháu gặp phải chuyện này thì nó sẽ không thể nào chia tay với cháu. Nếu như cháu thật sự yêu nó, hắn là nên nghĩ cho nó nhiều hơn.”



“Chúng tôi biết cháu bây giờ không có nơi nương tựa, càng không có nguồn kinh tế, cho nên đây là...” Dương Nhân móc ra một tấm chi phiếu đã chuẩn bị trước từ trong túi xách, nói: “Đây là chút tâm ý của bác trai và bác gái cháu. Bọn họ hi vọng cháu có thể chủ động rời khỏi Đông Quân, mong cháu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha mẹ như họ, và hi vọng cháu không nói với Đông Quân về sự việc hôm nay.”



Tình tiết rất cũ, rất xót xa và rất hiện thực tàn khốc.




Rất nhanh, điện thoại lại gọi đến, tay cô run run, nhận cuộc gọi.



Cô ngạc nhiên trừng to mắt, vội vàng che miệng lại. “Alô, Tiểu Du, em đang ở đâu vậy?”



Lâm Du sợ anh nghe được, nên không dám lên tiếng.



“Alô? Alô?”



“Ừm.” Cô khẽ hừm một tiếng. “Em vẫn đang ở cùng mẹ anh hả?” “Không có.” Cô gắng sức làm giọng mình nghe thật nhẹ nhàng và vui vẻ, “Em đang ở ký túc xá.” “À, em gặp mặt mẹ sao rồi? Bà ấy có nhiệt tình quá không?” “Ha ha, vâng.” Cố Đông Quân nghe giọng cô không ổn lắm, nghi hoặc hỏi: “Em sao vậy? Bị cảm à?” “Không, em đang ngủ.” “Sao mới giờ này em đã ngủ rồi, trong người khó chịu hả?” “Không, không, đừng nói về em nữa, nói về anh đi, anh họp xong rồi hả?”



Cố Đông Quân thở phào một hơi, “Đúng vậy, kết thúc một ngày họp, ngồi đau cả lưng luôn. Tối nay cùng ăn cơm đi, bây giờ anh đến đón em nhé.”



“Không được, em... Lát nữa em còn có bài tập phải làm.” “Em sao thế? Hôm nay em là lạ thế nào ấy. Có phải mẹ anh đã hỏi vấn đề gì đó làm em khó xử không?” “Không đâu, bác gái tốt lắm.”



“Bà ấy nói nhiều thì có, chuyện gì cũng quan tâm. Tin anh đi, bà ấy hỏi em chỉ vì lo lắng quan tâm em thôi, không có ác ý gì đâu.” “Vâng, em biết rồi, bác gái rất hòa nhã, nói chuyện phiếm với bác rất nhẹ nhàng.” “Vậy thì tốt rồi, mà em thật sự không đi à?” “Vâng, bài tập gấp lắm, ngày mai phải nộp rồi.” Cố Đông Quân mất mát, nói: “Vậy được rồi, em nhớ tự chăm sóc mình, có chuyện gì cứ gọi cho anh, anh sẽ luôn ở bên em.”



Bên này, mặt mày Lâm Du đã sớm đẫm lệ, nước mắt tuôn từng đợt từng đợt ra ngoài, gối và nệm đều ướt, “Vâng.”