Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 333 : Đoạt mệnh truy kích (1)

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Cố Thành Kiêu và các anh em của mình ngày đêm truy tìm tung tích của Hoa Thiên Minh. Thời gian



không phụ lòng người, cuối cùng họ cũng có manh mối. Trịnh Tử Tuấn và cấp dưới của mình phân công luân phiên, ngày nào cũng theo dõi Từ Duệ chặt chẽ 24/24. Đến sáng nay, Từ Duệ gọi một cuộc điện thoại quốc tế, bị Đội đặc nhiệm nghe lén được.



_ “Ba nuôi, Lâm Bồi chưa được sự đồng ý của ba đã hợp tác với nhà họ Tống, thật quá đáng!” “Ô?”



“Ông ta còn tham ô tiền của công ty để giúp nhà họ Tống bù lỗ, còn nói cái gì mà đó là hạng mục đầu tư lâu dài. Nhưng theo con thấy thì vốn là để nhà họ Tống hồi dương.”



_ “Ông ta tham ô bao nhiêu tiền?”



“Một tỷ ạ.”



“Số tiền không lớn, không quan trọng, tùy ông ta đi.” _ “Ba nuôi, ba không thể lại đầu tư vào ông ta nữa. Ông ta vốn là một kẻ bất tài, chỉ biết hại chúng ta đền tiền thôi. Chẳng phải sóng gió lần trước do ông ta gây nên sao? Lần này còn xảy ra nhiều chuyện như vậy trong đám cưới của con gái ông ta, chuyện này rất bất lợi với danh dự của công ty.”



“Không sao, danh dự của Lâm thị không liên quan đến chúng ta. Con đừng quên mục đích của chúng ta là gì.”



Vâng, con hiểu rồi.”



“Một mình con chiến đấu ở trong nước phải cẩn thận mọi thứ. Chờ ba sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở đây thì con hãy qua đây đoàn tụ với ba.”




Đồng thời, bên Từ Duệ rốt cục cũng có động thái lớn. Gã nắm giữ quyền lực tài chính của tập đoàn Lâm thị, chỉ trong thời gian ngắn đã chuyến đi hết toàn bộ tiền mặt hiện có, gần như là móc rỗng tập đoàn Lâm thị.



Mà toàn bộ quá trình gây án của gã đều bị giám sát bởi Đội đặc nhiệm. Sau khi chuyển toàn bộ tài sản đi, Từ Duệ lập tức khởi hành đến sân bay. Gã đang lái xe thì nhận được cuộc điện thoại quốc tế. “Chẳng phải nói là chín giờ sao, sao còn chưa ra tay? Chẳng lẽ có biến?” “Gì vậy anh Dương? Em đang trên đường đến sân bay mà, tiền đã được chuyển khoản theo kế hoạch rồi.” Giọng của Phạm Dương Mộc bắt đầu trở nên nôn nóng, “Không có, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải cậu bị bại lộ đó chứ?”



Từ Duệ bối rối, tay lái hơi run nên làm cả chiếc xe cũng lảo đảo theo. Lúc này, gã nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy phía sau có một chiếc xe bám theo gã sít sao, không lùi lại, cũng không vọt lên. “Từ Duệ, vậy rốt cuộc tình hình bên cậu thế nào rồi?”



“Anh Dương, trước tiên chờ chút đã. Em đã chuyển tiền rồi, có lẽ có trục trặc, em...” Gã mơ hồ cảm thấy bất an, bởi vì gã tăng tốc thì chiếc xe phía sau cũng tăng tốc theo.



“Cậu sao vậy?”



Nhiệt độ vào tháng Chạp ở thành phố B thấp đến rét mướt, gió thổi lạnh thấu xương, nhưng Từ Duệ lại toát mồ hôi đầy đầu. Gã nói lắp bắp: “Đằng sau em... hình như... có xe bám theo.”



“Là người của Dã Lang sao?”



Vừa nói ra câu này, chiếc xe phía sau đột nhiên tăng tốc vọt lên.



Từ Duệ đánh tay lái, cả người nghiêng qua một bên, điện thoại sảy tay rơi xuống sàn xe. Gã ló đầu ra khỏi cửa sổ xe quan sát, chỉ thấy cửa sổ của chiếc xe việt dã hạ xuống, một khẩu súng bắn tỉa liền nhắm ngay gã. “Anh Dương, em bị lộ rồi, anh mau cúp máy đi!”