Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 345 : Để em thấy sự nhiệt tình của anh

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Người đứng xem ngày càng nhiều, trong số đó có người nhận ra Chu Mạn Ngọc.



“Đây không phải là Lâm phu nhân của tập đoàn Lâm thị rửa tiền gì đó ư?” “Đúng là bà ta rồi! Dáng vẻ bà ta đánh cô diễn viên trên đường cũng giống bây giờ vậy, y chang đàn bà chanh chua.”



“Ờ, nhà họ Lâm rửa tiền lại còn lý sự nữa hả? Hại nhiều người thế kia, ai quen biết nhà bọn họ đúng là xui xẻo mà.”



Mọi người đều nói thẳng vào mặt Chu Mạn Ngọc, không hề e dè gì cả. Điều này càng làm Chu Mạn Ngọc thêm căm giận, vừa chửi Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu xong thì quay sang lớn tiếng mắng người đi đường: “Mấy người là ai mà lại mắng tôi? Cả lũ nghèo kiết xác như mấy người xứng đáng đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ tôi chắc?”



Bọn họ cũng không phải kẻ yếu thế, lời nói của Chu Mạn Ngọc lại chói tai, không hợp thì hai bên xông vào ẩu da.



Đám người hơi đông, Chu Mạn Ngọc bị họ đạp xuống đất, lại bị chửi thẳng mặt và nhổ nước bọt. Tình cảnh rất hỗn loạn, Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu không thể bàng quan đứng nhìn, họ kéo mọi người ra, bắt đầu dàn xếp cuộc chiến. Lúc mọi người tản ra, tiếng mắng chửi vẫn còn văng vẳng. Tuyết càng lúc càng nhiều, Lâm Thiên muốn đỡ Chu Mạn Ngọc lên xe, nhưng vừa chạm vào bà ta thì đã bị gạt ra. “Không cần mày quan tâm, bọn mày lén cười nhạo tao.” Chu Mạn Ngọc vẫn cố chấp như thế, bà ta khập khiễng bước đi.



Lâm Thiền định cản bà ta lại giải thích gì đó nhưng Cố Thành Kiêu đã giữ chặt lấy tay cô, lắc đầu ra hiệu cô đừng cưỡng cầu. Hai người ngồi vào xe, Lâm Thiển cầm hộp cứu thương, lấy bông gòn thấm nước sát trùng cẩn thận xử lý vết thương cho Cố Thành Kiêu.



“Hay là mình đến bệnh viện đi, vết thương của anh hơi sâu.” Lâm Thiển lo lắng nói: “Với lại vẫn còn chảy máu.”



“Chút máu này không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao.”



“Xin lỗi anh, dạo này bác gái chắc mệt mỏi lắm...”



“Ngốc quá, em xin lỗi gì chứ, có liên quan gì đến em đâu.”
“Người yêu cãi nhau cũng là chuyện thường mà. Chỉ là cảm giác của anh thôi, anh ấy không nói gì hết.” “Chậc, anh đúng là chẳng có lòng gì cả. Sao anh không quan tâm anh em của mình gì vậy?”



“Đàn ông với nhau ai đi kể mấy chuyện này. Anh ấy muốn nói thì nói, không muốn nói anh cũng không hỏi.”



“.”



“Cho nên mới nói, đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, em hiểu không?” Lâm Thiển chuyển chủ đề, tra hỏi anh: “Nên tối hôm qua, nguyên nhân anh về muộn không phải vì tăng ca mà là ra ngoài uống rượu đúng không?”



“ẶC...” Toi rồi, cái miệng tại vạ.



“Hừ, tối nay anh ngủ dưới sàn đi!”



Trận tuyết này đến thình lình, vào lúc chạng vạng là mặt đất đã tích thành lớp tuyết dày. Nhiệt độ cũng giảm xuống mức thấp nhất trong mùa đông năm nay. Lâm Du vừa tan học là vội vàng về nhà. Vừa bước vào nhà, phòng khách rộng rãi trống trải đến mức lạnh lẽo, không ấm áp hơn bên ngoài được bao nhiêu.



Cô mua cơm về nhà, nhưng vì ngoài trời quá lạnh, về tới nhà thì thức ăn cũng đã lạnh tanh. Cô mang thức ăn vào phòng bếp, cho vào lò vi sóng hâm nóng.



“Mẹ! Mẹ ơi?” Lâm Du gọi hai tiếng nhưng không có ai đáp lại, cô liền đi lên lầu: “Mẹ, mẹ ở trong phòng hả? Con mua cơm về rồi, hâm nóng xong là ăn được rồi, mẹ?” Đến trước cửa phòng ngủ, Lâm Du không biết mình đang sợ cái gì, luôn có cảm giác lo lắng bất an. “Mẹ?” Cô nhẹ nhàng gõ cửa, “Mẹ có trong đó không?... Mẹ đang ngủ hả?” “Vào đi!” Tiếng Chu Mạn Ngọc từ trong phòng truyền ra.



Lâm Du bất giác thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng. Cô tưởng Chu Mạn Ngọc đang ngủ trên giường nên gọi hồi lâu mà không có người đáp lại, nhưng bà ta đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bóng mình trong gương, ung dung chải đầu. Lâm Du tiến lên nói: “Mẹ, ăn cơm thôi.”