Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 346 : Bọn họ ly hôn là điều tất nhiên

Ngày đăng: 03:31 30/04/20


Chu Mạn Ngọc đặt lược xuống, quay người nhìn Lâm Du. Bà ta không biết bây giờ nên thương hay nên hận nhiều hơn đối với đứa con gái này.



“Cô bật đèn lên đi.” Chu Mạn Ngọc bình thản lên tiếng.



Lâm Du bật đèn, từ từ bước đến. Cô cảm thấy trong phòng ngủ không hề ấm áp, lạnh lẽo thê lương, làm cô bất giác hơi khẩn trương.



“Tiểu Du, lại đây ngồi xuống đi.”



Chu Mạn Ngọc Bảo Lâm Du ngồi xuống giường, còn bà ta thì ngồi trên ghế ở bàn trang điểm. Hai người mặt đối mặt nói chuyện.



“Mẹ, con đang hâm thức ăn, sắp ăn được rồi.”



“Mẹ, có phải thiết bị sưởi trong nhà bật nhỏ quá không? Sao trong phòng vẫn còn lạnh thế này? Mẹ không lạnh hả?”



“Tôi tắt máy sưởi trong phòng rồi, không có người ở thì có bất cũng phí. Chúng ta giờ không còn giống như trước đây nữa.”



Lâm Du định nói chú Hai đã đóng hết những chi phí sinh hoạt này rồi, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào. Bây giờ, dù cô có nói gì hay làm gì cũng không còn tự do như xưa, tất cả đều phải suy nghĩ thật kĩ rồi mới dám làm.




“À, chúng ta gặp mặt rồi nói được không? Liên quan đến việc anh ly hôn với chị tôi.” “Được, giờ giấc địa điểm em chọn, anh mời.” “Vâng, vậy mười giờ gặp mặt tại quán trà bên cạnh thư viện.”



“Ok em.”



Chín giờ rưỡi sáng, Lâm Du đã xuất hiện trước cửa quán trà. Là cô có chuyện muốn cầu người ta nên cô muốn đến sớm một chút. Nhưng cô không ngờ Tống Đình Uy lại càng sớm hơn cô, hơn nữa còn lịch sự nho nhã ra ngoài đón cô nữa.



Vừa ngồi xuống, Lâm Du đã nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh tới sớm thế?”



Tống Đình Uy vừa rót cho Lâm Du tách trà hoa nhài nóng hổi, vừa cười, “Vừa nhận được điện thoại của em, anh vui quá nên ngủ không được, muốn đến sớm gặp em đấy.” Lâm Du cúi đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh ta, “Anh rể, xin anh tự trọng!” Một tiếng anh rể đã làm Tổng Đình Uy lúng túng, anh ta đẩy tách trà đến trước mặt Lâm Du, nói: “Rất nhanh thôi anh sẽ không còn là anh rể của em nữa. Em thấy đơn thỏa thuận ly hôn rồi đúng không? Mẹ em sẽ không có ý kiến đâu.”



“Tôi có ý kiến!” Lâm Du phẫn nộ nhìn anh ta, “Tống Đình Uy, anh là tiểu nhân giảo hoạt! Các người chia rẽ tình cảm giữa tôi và mẹ, làm mẹ tôi không tin tôi nữa. Các người ăn hiếp người quá đáng, tôi sẽ không đồng ý!” Tổng Đình Uy cười nhạt một tiếng: “Đừng tức giận, uống hợp trà làm ấm cơ thể trước đã.”



Lâm Du hít vào thật sâu, cô biết tức giận sẽ không nói chuyện được, cho nên đành phải giữ mình bình tĩnh.



“Em không đồng ý anh ly hôn với chị em hay là không đồng ý gả cho anh?” Lúc Tống Đình Uy nói chuyện thì lộ ra nụ cười đắc thắng, “Phải rồi, Cố Đông Quân biết không? Anh ta rất muốn đánh anh đúng không?”