Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 389 : Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
Những ngày qua Cố Thành Kiêu vẫn chưa về nhà. Trước khi đi anh cũng chẳng nói gì thêm. Lâm Thiển hỏi thăm quản gia Niên thì ông ấy chỉ nói thiếu gia đang đi làm nhiệm vụ. Lại có nhiệm vụ, Lâm Thiển chỉ cần vừa nghĩ tới những hình ảnh suýt chút mất mạng của anh là cô lo lắng đến ngủ không yên.
Nhưng, trừ chờ đợi và ra ngoài tiêu khiển ra, cô cũng không còn cách nào khác.
Cố Thành Kiêu đang làm nhiệm vụ nên không thể nào quan tâm cô. Cô bị dư luận bên ngoài đè ép tới mức không thở nổi.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Cố Thành Kiêu, cũng như sự can thiệp của Bộ phận tương quan* mà những bê bối của nhà họ Cố trên danh sách hot search đã mau chóng biến mất hầu như không còn. Nhưng ở trường đại học B thì “độ nổi tiếng” của Lâm Thiển cử như được siêu nhân tiếp năng lượng, nhảy vọt lên.
(*) Bộ phận tương quan ở đây là một cơ cấu tổ chức chính phủ có thể gọi là “thần bí”, chuyên môn giải quyết những vấn đề có ảnh hưởng xấu tới chính quyền Trung Quốc. Vì tính chất quyền lợi vào nghĩa vụ không rõ ràng của bộ phận này mà dân mạng và những tổ chức chống lại chính phủ Trung Quốc rất ghét bộ phận này.
Suốt một năm qua, dựa vào cố gắng của mình, cô đã thành công xây dựng nên hình tượng nữ thần chăm chỉ.
Cô từ sinh viên kém trở thành sinh viên giỏi, lại thêm hăng hái làm việc nghĩa bảo vệ bạn bè. Những điều này đã thừa nhận năng lực và nhân cách của cô. Nhưng đoạn đường này có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ thì cũng có bấy nhiêu người ganh tị. _ “Các đàn em mới nhập học chưa biết còn tưởng cô ta chăm chỉ, vậy thì để đàn chị đây nói cho các em biết nữ thần chăm chỉ của các em thối nát cỡ nào,... (Chỗ này lược bớt mười nghìn chữ).”
“Các cậu đã quên biệt danh trước kia của cô ta là “cậu Thiển” rồi hả? Bán nam bán nữ, trốn học đánh nhau, lớp nào cũng treo đèn cảnh báo. Nhưng gia đình cô ta có tiền, lại có thủ đoạn, còn quyên góp sân vận động cho trường. Thầy hiệu trưởng xem cô ta như thần tài cung ứng vậy, thành tích kia làm sao không tốt cho được.”
_ “Hình như hình tượng của nữ thần Lâm đã thay 180 độ kể từ khi cô ta ở bên cạnh Cố Thành Kiêu. Mà bối cảnh của Cố Thành Kiêu thì không cần nói mọi người cũng biết rồi nhỉ?”
- “Tôi cũng chẳng lấy làm lạ khi cô ta ngoại tình. Bởi vì trước khi kết hôn, cô ta cũng đã bắt cá hai tay với Sở Mặc Phong còn gì? Tôi chỉ thấy lạ rằng đến Cố Thành Kiêu mà cô ta cũng dám cắm sừng, to gan ghê! Oa, mà Sở Mạc Phong và Cố Thành Kiêu còn là chủ cháu nữa đấy.”
- “Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà Sở Mặc Phong đột nhiên đi du học? Ôi, tôi phát hiện ra bí mật lớn gì thế này?”
“Lâm Thiển, cậu là Lâm Thiển đúng không?”
“Ừ, Trương Yến...” Lâm Thiển vuốt bột mì trên mặt, cười chua xót, “Là tớ đây, Trương Yến.”
“Quá đáng, sao họ lại làm thế này với cậu chứ? Những người đó là ai vậy?” Lâm Thiển lắc đầu, “Không biết, tớ chẳng biết là ai cả.” Trương Yến chẳng chê cô thối, giúp cô nhặt vỏ trứng gà dính trên mặt, “Đúng là điên rồi, cậu thế này sẽ cảm lạnh đấy, về phòng ngủ của tớ tắm cái đi.”
“Phòng ngủ đâu có nước nóng.” “Phòng tớ có, tớ dọn đến ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh rồi, đi thôi.”
“Vậy... Không làm muộn giờ học của cậu chứ?”
“Không sao, mau đi thôi.”
Lâm Thiển vô cùng cảm kích, “Cảm ơn cậu, Trương Yến.”
Trước kia Trương Yến là một tiểu công chúa hường phấn cao ngạo, kể từ khi xảy ra chuyện đó, cô đã thay đổi hoàn toàn.
Bởi vì không chịu được bạn bè xung quanh nói xấu sau lưng nên cô đã xin nhà trường cho chuyển phòng ngủ. Nhà trường cũng chiếu cố, cho cô chuyển qua ký túc xá của nghiên cứu sinh có điều kiện tốt hơn, mỗi người một phòng, còn có cả nhà vệ sinh riêng.
Bây giờ cô đi đi về về một mình, đến trường một mình, ăn cơm một mình, học một mình, ngủ một mình. Với cô mà nói, có thể yên ổn trải qua cuộc sống bình lặng là đủ rồi.