Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 390 : Đánh trả (1)

Ngày đăng: 03:32 30/04/20


Trương Yến đã từng là một tiểu công chúa kiêu căng ngang ngược, nhưng cũng là người trượng nghĩa, sẵn lòng ra mặt vì bạn bè. Chỉ là, Nam Âm đã lợi dụng sự trượng nghĩa của cô, biến cô trở thành quân cờ để lợi dụng, tổn thương cổ.



Sau khi cô bị tổ chức Tam Giác Vàng bắt cóc, gặp phải chuyện thống khổ và cũng là chuyện tồi tệ nhất trong đời, cuộc đời của cô cũng theo đó mà thay đổi.



Sau khi được cứu về, cô đã từng muốn tự sát, càng không muốn trở lại trường học.



Lúc ấy, chính Lâm Thiển đã cổ vũ và chỉ bảo cô phải sống vì bản thân mình, lại càng phải sống vì người mà mình quan tâm. Cô đã lấy hết can đảm trở về trường, nhưng xung quanh luôn có ánh mắt khác thường dò xét, bàn tán về cô, khiến cô phiền muộn không thôi. Cô không muốn phải giải thích điều gì, càng không muốn kể lể chuyện khổ sở nhất của mình ra cho người khác biết, chỉ vì để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ. Cho nên cô bỏ đi, rời xa tất cả phiền nhiễu. Nhân lúc Lâm Thiển tắm rửa, Trương Yến tỉ mỉ xuống siêu thị dưới ký túc xá mua áo lót lên, còn lấy quần áo của mình cho cô mặc.



“Cậu không ngại mặc đồ của tớ chứ?”



“Sao lại ngại chứ, tớ cảm ơn cậu còn không kịp.”.



Trương Yến không khỏi cảm động một hồi. Vì không nhận được sự chấp nhận cũng như thân cận từ những bạn học khác nên cô lại càng cảm thấy Lâm Thiển là một người đáng để kết bạn. “Thật ra, không gạt cậu, bạn bè tớ, nhất là bạn cùng phòng trước đây của tớ, đều sợ tớ bị nhiễm HIV hay giang mai gì đó, cho nên hễ tớ chạm vào cái gì thì các cậu ấy đều không động vào.” Lâm Thiển cảm thấy lạ lùng, “Thế thì các cậu ấy còn đi học làm gì, không khí trong lớp đều bị cậu hít thở qua, vậy các cậu ấy dứt khoát đừng sống ở trái đất nữa, không khí sẽ thông thoáng ngay.” Trương Yến thoáng chốc bị cô chọc cười, “Cậu vui tính thật.”



Lâm Thiển vỗ vai Trương Yến, khích lệ: “Chỉ cần cậu không muốn thì chẳng ai có thể làm cậu đau khổ cả, không cần để ý đến ánh mắt của người khác.”



Trương Yến gật đầu, “Tớ biết rồi, chỉ là tớ không muốn làm mọi người quá mệt mỏi thôi. Bây giờ tớ ở đây cũng thoải mái lắm.”



Lâm Thiển nhìn khắp phòng một lượt, “Ừ, ở một mình đúng là thoải mái thật.”
Phạn Phạn nói tiếp: “Haizz, tớ khổ cực lắm mới giảm béo thành công, vậy mà chẳng gặp anh ấy được mấy lần. Lúc được gặp thì đến thời gian xem phim cũng chả có, anh ấy cũng chẳng dám nắm tay tớ các cậu biết không?” “Vì anh ấy tớ mới giảm béo, sau này tớ tìm được bạn trai mới, biết được lúc trước tớ béo mà bây giờ lại gây thế này, hỏi tớ vì sao giảm béo, chẳng lẽ tớ phải nói cho anh ta biết tớ vì bạn trai cũ hả?”



“Cho nên, béo gầy đã không còn quan trọng. Mà đừng nói chuyện của tớ nữa, nói về cậu đi cậu Thiển. Cậu có biết dạo này chuyện của cậu trở thành đề tài nóng hổi rồi không?” Lâm Du cũng rất lo cho Lâm Thiên, “Đúng rồi Tiểu Thiển, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại xuất hiện nhiều lời đồn vô căn cứ như thế?”



Lâm Thiển thở dài, “Em chọc phải tiểu nhân chứ sao!”



Phạn Phạn: “Tiểu nhân nào?”



Lâm Du: “Em sắp thành hoa khôi thánh mẫu trong trường rồi, sao còn có thể chọc phải tiểu nhân chứ?” Lâm Thiển cười cầu hôn, “Ha ha ha, vì là hoa khôi nên mới bị người ta ghen ghét đấy.” Lâm Du lườm có một cái, sửa lời: “Chỗ quan trọng mà chị nói là sự thánh thiện đấy. Cả năm nay em đều sống khiêm tốn, trêu ghẹo ai chứ?” Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của hai cô, Lâm Thiển thản nhiên nói: “Nếu quả thật không có bất ngờ gì xảy ra, thì kẻ tiểu nhân này chính là Nam Âm.” “Nam Âm?” Lâm Du và Phạn Phạn đồng thời há hốc mồm, kinh ngạc không thôi.



Lâm Du: “Chẳng phải cô ta đang ngồi tù sao?” Lâm Thiển: “Có biểu hiện tốt nên được giảm án, cuối cùng chỉ ngồi tù nửa năm thôi. Cô ta vừa ra tù là cả nhà họ dọn đi ngay, nhưng vào dịp Tết họ đã trở lại rồi.” Phạn Phạn: “Nhưng chút bản lĩnh ấy của Nam Âm cũng có thể gây ra phong ba lớn vậy sao?”



Lâm Thiển gật đầu nhìn Phạn Phạn, “Nói đến điểm mấu chốt, tớ cảm thấy có người đang giúp đỡ cô ta chơi tớ. Nhưng tớ tuyệt đối không ngồi chờ chết đâu, lúc cần thiết tớ vẫn cần hai người giúp đỡ.”



Phạn Phạn: “Không thành vấn đề.” Lâm Du: “OK, em muốn chị làm gì cứ việc nói”



Lâm Thiển cười một tiếng, “Được, hai người cứ chờ tin của em.”