Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 398 : Mau gọi xe cấp cứu
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
Qua quá trình bàn bạc, nhà trường quyết định truy cứu trách nhiệm hình sự đối với Nam Âm, đồng thời nghiêm khắc khiển trách cô ta đã gây sự vô cớ, nói xấu người khác và gây rối trật tự công cộng trái phép.
Cùng lúc đó, trang web chính thức của nhà trường cũng đã đăng thành tích học kỳ I năm nhất và học kỳ vừa rồi của Lâm Thiển, còn đề một câu thể này “Không ai vĩnh viễn học kém cả.”
Cùng một người, hai phiếu điểm, thành tích bây giờ cao hơn gấp đôi năm nhất. Cô đã dùng thành tích học tập để bịt miệng tất cả mọi người. Trong diễn đàn trường, tài khoản DissLQ bị phong tỏa vĩnh viễn, tư liệu đăng ký của Nam Âm cũng bị hủy bỏ.
Cuộc phong ba này còn dính đến Uông Dương đang ở nước ngoài xa xôi. Đương nhiên, vì để bảo vệ đứa con độc nhất của mình mà Uông Hải Thành không ngại bỏ ra thật nhiều tiền để thương lượng và thỏa hiệp với nhà trường, còn trả cho truyền thông phí bịt miệng hậu hĩnh.
Cuối cùng, lúc phát sóng bản tin thời sự thì Nam Âm vẫn là Nam Âm, còn Uông Dương đã trở thành kẻ họ Vương nào đó, ngay cả họ tên cũng sửa lại. Lần này, Nam Âm thật sự chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trong nhà. Trước đó chỉ là bạo lực cộng đồng mạng, còn bây giờ cô ta đã thật sự trở thành chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.
Mẹ cô ta ra ngoài đổ rác cũng bị hàng xóm chỉ trỏ. Ba cô ta thì than thở cả ngày, từ chức công việc mới, bọn họ lại phải dọn nhà đi. Đêm khuya, Nam Âm canh đúng giờ gọi điện cho Uông Dương. Điện thoại reo rất lâu rốt cuộc cũng kết nối, “Anh dậy chưa Uông Dương?” “Vừa đánh răng, chuyện gì?” “Xin lỗi, chắc anh đã biết hết rồi phải không? Em bị người ta lên kế hoạch hãm hại, anh nhất định phải tin em!” Nam Âm nắm lấy cơ hội, “Anh nói đúng, em không nên đối địch với Lâm Thiển. Cô ta là người nhà họ Cố, sao em có thể đấu thắng cô ta chứ? Cô ta quá độc ác, cứ thế mà hại em”
Vẻ mặt Uông Dương lạnh nhạt, chỉ nghe cô ta khóc lóc tố cáo chứ không nói gì. “Uông Dương, em sai rồi, em không nên cãi lời anh! Bây giờ em bị kiện cáo đầy mình, xử lý không tốt sẽ phải ngồi tù lần nữa, hu hu hu... Em không muốn lại ngồi tù nữa đâu...”
“Uông Dương, em phải làm sao đây? Em không ở đây được nữa, chẳng phải anh nói sẽ cho em xuất ngoại cùng anh sao? Bây giờ em qua đó được không?”
Uông Dương lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Em vẫn đang trong kỳ hạn nộp tiền bảo lãnh mà, có thể xuất ngoại ư?” Nam Âm khóc không ra nước mắt, “Vậy anh nghĩ cách giúp em được không? Hiện giờ em không biết phải làm cái gì, không ai giúp em cả. Tất cả nước bẩn đều giội lên người em, em khó lòng mà giãi bày.” Uông Dương cười lạnh, “Đây chẳng phải là do em gieo gió gặt bão sao?”
“..” Nam Âm khẽ run lên, nhưng vẫn ra vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, “Em nói là em bị oan mà, anh phải tin em! Uông Dương à, bây giờ tất cả mọi người đều đang mắng chửi em, em chỉ còn mình anh. Chẳng phải chúng ta đã nói phải tin tưởng nhau sao?”
“Sao thế?”
“Tại... tại... quay đầu xe trước cổng trường phiền phức lắm” Lâm Thiển cố ý hỏi: “Chẳng phải ngày nào cũng quay đầu xe trước cổng trường sao? Sao hôm nay lại ngại phiền?” Trương Khai kìm nén đến đỏ bừng mặt, ấp úng không nói nên lời.
Vừa hỏi xong câu này thì xe đã chạy đến cổng trường, Lâm Thiển cố ý chậm rãi ung dung sửa sang lại đồ đạc.
Trương Khai nóng ruột, thế nhưng không dám thúc giục, trán rịn mồ hôi.
Cô em nọ búi tóc củ tỏi, trong tay giống như đang cầm một hộp cơm, do dự không dám bước đến.
Lâm Thiển nhìn mà nôn nóng, em gái à, em phải nắm chặt thời cơ đấy! Cuối cùng, cô em đó bị bạn bè đẩy tới trước. Cô nàng giơ tay lên, rồi bỏ xuống, lại giơ lên, rồi lại bỏ xuống.
Trương Khai ngồi trong xe mà vã mồ hôi đầy đầu. Lâm Thiển thì bụm miệng để mình không cười thành tiếng.
Có lẽ em gái ấy không biết, dáng vẻ do dự thẹn thùng của cô nàng đã bị người trong xe nhìn thấy hết. Lâm Thiển không chịu nổi bèn mở cửa xuống xe. Nhìn thấy cô em nọ đứng tránh sang bên, cô cố ý không đóng cửa xe mà bước đến trước mặt cô nàng, hỏi: “Em muốn tặng cái này cho Trương Khai hả?”
Em gái nọ không nói lời nào, mặt đỏ bừng lên giống Trương Khai y đúc.