Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 399 : Em thích anh ấy sao?

Ngày đăng: 03:32 30/04/20


Bận học bên cạnh cô nàng xúi giục: “Đúng vậy, chị có thể giúp Hà Tiểu Anh gặp người ấy không?”



“Tiểu Anh?”



“Vâng. Đây là Hà Tiểu Anh, sinh viên năm nhất Khoa văn học hiện đại.”



Hà Tiểu Anh lập tức ngăn bạn lại, mặt càng đỏ. Lâm Thiển gật đầu: “Có thể chứ, sao lại không thể? Em đi theo chị!” “Không không không” Hà Tiểu Anh hoảng hốt lắc đầu nguẩy nguậy, dúi cặp lồng vào tay Lâm Thiển, rối rít nói, “Nhờ chị đưa cái này cho anh ấy. Cảm ơn chị.”



Hà Tiểu Anh nói xong cũng kéo bạn chạy đi.



“Này này này...” Lâm Thiển vui vẻ không thôi, cúi đầu nhìn cặp lồng trong tay, có vẻ khá nặng.



Cô quay lại xe, Trương Khai cũng xuống xe. “Đây, có em gái nhỏ tặng cho anh. Cô ấy tên Hà Tiểu Anh, sinh viên năm nhất Khoa văn học hiện đại. Sao hả?” Trương Khai nhận lấy cặp lồng, thấp giọng nói, “Tôi biết rồi. Cô ấy là em gái ở quê tôi.”



“Hả?... Em họ sao?”



“Cô ấy họ Hà, tôi họ Trương, không phải họ hàng mà là hàng xóm”



“Em gái cùng quê, vậy không phải là thanh mai trúc mã à? Tuyệt vời, anh biết không, em gái này theo anh mấy ngày rồi đấy.”



Trương Khai nghiêm trang giải thích: “Không phải thanh mai trúc mã! Tôi với cô ấy cũng không phải bạn bè cùng trang lứa, chỉ quen biết, quen biết thôi.”



Lâm Thiển nhìn bộ dạng bối rối của anh ta cũng thấy không nỡ, “Được rồi được rồi. Vậy anh nhớ ăn hết đồ, ăn xong rồi trả hộp lại cho người ta.”




“Chị yêu anh ta sao?” Lâm Thiển đột nhiên hỏi.



Ánh mắt Lâm Du lóe lên, không chắc chắn nói: “Có yêu.”



Có yêu?... Sao em nghe có vẻ không chắc chắn vậy?... Còn Cố Đông Quân thì sao?”



Lâm Du kiềm chế, ra vẻ dửng dưng, cười khẽ nói: “Chị không thể bắt cá hai tay, vừa hẹn hò với Cố Đông Quân, lại vừa qua lại với Tống Đình Uy, vậy làm sao chị xoay xở được?” Lâm Thiển tức giận đính chính: “Chị đừng hòng nói chuyện với em bằng cái giọng này. Em còn không hiểu chị sao?”



Lâm Du gật đầu hít sâu một hơi, “Cái gì mà yêu với không yêu. Thời gian sẽ làm phai nhòa tất cả. Ba tháng cùng nhau, ba tháng chia tay. Đủ rồi, chị buông tay.”



“Cố Đông Quân có biết chị vì muốn giúp bác gái nên mới chia tay với anh ấy không?”



“Không phải, Tiểu Thiển. Không phải vì muốn giúp mẹ mà chị mới chia tay. Chị phát hiện chị đã không còn yêu anh ấy như trước đây nữa. Chị cũng không muốn liên lụy anh ấy, cho nên đã chia tay từ sớm, sau đó thì có Tống Đình Uy. Chị không đau lòng đấu, chị nói thật!”



“Như vậy Cố Đông Quân có biết chị vì giúp bác gái nên mới ở bên Tống Đình Uy không? Em hỏi như thể không sai chứ?”



“Chị không biết anh ấy có biết không. Anh ấy biết hay không cũng chẳng quan hệ, chị với anh ấy đã kết thúc rồi. Hiện giờ anh ấy cũng rất ghét chị mà, ha ha. Thôi buông tha cho anh ấy đi, đừng làm phiền anh ấy.”



“...” Lâm Du trả lời kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt. Lâm Thiên cũng không biết nói gì thêm, “Lâm Du, em chỉ hỏi chị một câu, bây giờ chị có hạnh phúc không?”



Lâm Du không chút do dự ngẩng mặt lên tươi cười, “Hạnh phúc! Bệnh của chị Lâm Tiêu đã thuyên giảm, sắp được ra viện. Mẹ cũng sắp được thả ra, vụ án của ba vẫn còn điều tra, nhà chị cũng có thể được đoàn tụ. Làm người không thể quá tham lam phải không, không thể mơ ước được mọi thứ. Với chị mà nói, quan trọng nhất là cả nhà bình an đoàn tụ. Cho nên chị rất hạnh phúc.” Lần này Lâm Thiển thật sự không còn lời nào để nói nữa.