Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 417 : Em không nên thử thách định lực của một người đàn ông bình thường

Ngày đăng: 03:32 30/04/20


Cằm Lâm Du sưng đỏ, mặt cũng đỏ. Tư thế này khiến tình cảnh của hai người vừa ngượng ngùng vừa mập mờ.



Cô càng ôm chặt mình, hơi thở của Cố Đông Quân lại càng rối loạn. Anh chẳng biết phải đặt tay ở đâu, rõ ràng là đang nghiêm túc lau người cho cô, nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.



Tuy rằng lúc bọn họ ở bên nhau, bình thường cũng sẽ có vài hành động thân mật, nhưng họ chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng.



Không phải Cố Đông Quân không muốn, mà là anh trân trọng. Anh không muốn cô cảm thấy anh để cô ở lại đây là vì ham muốn nam nữ cá nhân. Hơn nữa, cô bị thương vừa mới khỏi. Dù anh có muốn cũng không thể không để ý đến tình trạng sức khỏe của cô.



Bắt đầu từ khi hai người ở chung, mỗi ngày anh đều nghĩ tới chuyện ấy. Mỗi ngày anh đều vừa đau khổ, vừa vui sướng, mỗi ngày đều chờ đợi đến khi có khỏe mạnh trở lại.



Không dễ gì mới đợi được vết thương lành lặn, anh không ngờ cô lại bị Chu Mạn Ngọc làm bị thương.



Ngoại trừ đau lòng vì cô bị thương, anh còn cảm thấy tức giận.



Loại tức giận này chẳng thể nói ra, chỉ có thể nuốt vào bụng. “Đừng ôm chặt thế, để anh xem còn vết thương nào không?” Lâm Du ngại ngùng xoay người sang chỗ khác: “Đã nói là không có, em tự lau người tiếp được. Anh ra ngoài đi.” “...” Hai bàn chân Cố Đông Quân nặng như quấn chì, đứng yên bất động: “Để anh lau, không sao đâu.”



“Anh không sao, nhưng em có sao.”



“Có sao cái gì?”



“...” Lâm Du ấp úng, nói không nên lời: “Thì là... thế này không ổn... Ai da, em tự lau được, anh ra ngoài trước đi!”




Trả lời trong vòng một giây hả, vậy thì ngay cả tư cách gửi tin nhắn cô cũng không có. Cô đọc tiếp, câu thứ hai viết thế này Nếu một người đàn ông thật sự yêu bạn, anh ta không thể không có thời gian để gọi cho bạn một cú điện thoại hay nhắn cho bạn một tin nhắn. Nếu anh ta yêu bạn, cho dù là đang đi nhà xi, anh ta cũng nhất định sẽ liên lạc với bạn.



Lâm Thiển bắt đầu xù lông. Đây không phải là tâm trạng bây giờ của cô sao?! Anh biết rõ cô ở nhà đợi chờ sốt ruột, vậy mà chẳng có chút tin tức nào. Đây không phải là cố ý ghẻ lạnh cô sao? Hay là anh cố ý không muốn về nhà? Chẳng lẽ anh không yêu cô?



Lúc phụ nữ nghĩ ngợi lung tung thì ngay cả bản thân cũng phải khiếp sợ. Cô sợ tới mức ngày rơi lệ, đêm mất ngủ, bởi vì cô cảm thấy Cố Thành Kiêu chẳng yêu cô tí nào. Sáng sớm thứ bảy, Lâm Thiển còn đang ngủ, bà nội đã gấp gáp gõ cửa phòng cô. “Tiểu Thiển, mau lên! Đông Quân đang muốn cầu hôn Tiểu Du kìa.”



“Hả?” Bởi vì mất ngủ cho nên cô không nhớ rõ tối hôm qua mình đã đi ngủ lúc mấy giờ. Bây giờ bị bà nội đánh thức, cô không mở mắt ra nổi.



Bà nội phấn khởi nói: “Vừa rồi Đông Quân gọi điện cho bà, nói là buổi tối bao cả nhà hàng. Nó định cầu hôn Tiểu Du đấy, con bé còn chưa biết đâu. Nó muốn gây bất ngờ cho con bé, bảo chúng ta tới làm chứng.” Rốt cuộc Lâm Thiển cũng nghe rõ, cô cố hết sức mở mí mắt: “Dạ, vậy tốt quá rồi.”



“Đông Quân nhờ cháu hẹn Tiểu Du ra ngoài. Nó muốn tự mình trang trí nhà hàng.”



“Dạ, được chứ, không thành vấn đề.”



“Cho dù thế nào cháu cũng không được nói cho Tiểu Du biết đấy!”



“Dạ, cháu biết rồi.”



Bà nội thấy dáng vẻ buồn bã, ỉu xìu của cô thì không khỏi lo lắng: “Tiểu Thiển, cháu sao vậy? Bà thấy cháu cứ rầu rĩ không vui, không phải mấy hôm trước cháu còn rất vui vẻ sao?” Lâm Thiển tìm đại một cái cớ cho qua: “Bà nội, sắp tới kiểm tra cuối kỳ rồi, cháu đọc sách hơi muộn một chút thôi.” “Thế à, vậy cháu phải chú ý sức khỏe của mình nhé! “Dạ, bà nội.”