Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 418 : Chỉ còn kém một bước cuối cùng

Ngày đăng: 03:32 30/04/20


Lâm Thiển dễ dàng hẹn Lâm Du ra ngoài mà không cần phải có lý do. Bình thường hai người hẹn nhau chỉ cần một cú điện thoại là xong.



Tại trung tâm thương mại, hai người vừa dạo vừa tán gẫu, lúc đi lúc dừng, rất thoải mái. Vết thương ở cằm Lâm Du đã lành hẳn, chỉ cần dán một miếng băng cá nhân, trông cô còn có vẻ rất đáng yêu. Vì chỉ tự tiêu cho nên vết khâu không cần cắt chỉ. Kỹ thuật của bác sĩ không tệ, miệng vết thương khá bằng phẳng, chẳng qua muốn mất sẹo hẳn thì còn cần một khoảng thời gian. “Gần đây chị ở chỗ anh Cả quen chưa?” “Ừ, quen rồi.” Lâm Thiển mang tâm lý vừa thảo luận vừa nghiên cứu, dò hỏi: “Này, chị và anh cả tiến tới bước nào rồi?”



Lâm Du nhìn thấy ánh mắt gian tà của Lâm Thiển thì biết ngay cô muốn hỏi cái gì, trả lời: “Chỉ còn một bước cuối cùng thôi. Haizz, có lúc suýt thành rồi, vậy mà anh ấy lại bảo thời cơ chưa tới. Chị cũng phục anh ấy luôn.”



“... Không phải chứ, hai người đã ở chung lâu như vậy rồi mà còn chưa làm chuyện đó sao?”



Lâm Du hơi xấu hổ. Không giống với Lâm Thiên, phụ nữ kết hôn đều lập tức trở thành kẻ lão luyện, Lâm Du vẫn còn là một người mới chân ướt chân ráo mà thôi, “Em nhỏ tiếng chút được không? Giữa nơi công cộng, đừng có nói to như vậy!”



Lâm Thiển thấp giọng, không ngừng tò mò, hỏi: “Không phải anh ấy có vấn đề chứ?”



“Khụ khụ, chắc không đâu.” Tuy rằng chưa đến bước cuối cùng nhưng cô cũng cảm nhận được, chắc không phải vấn đề về độ cương đâu.



Lâm Du đỏ mặt nói: “Anh ấy nói anh ấy trân trọng chị, không thể tùy tiện phát sinh quan hệ. Nói thật, nếu xem mấy ngày qua là thử thách đối với anh ấy thì xác thực anh ấy là một chính nhân quân tử hiếm có.” “...” Không hiểu sao Lâm Thiển cảm giác như bị đâm một dao. Nên nhớ rằng, ngay buổi tối đầu tiên gặp mặt, Cố Thành Kiêu đã ăn cô sạch sành sanh rồi. Chẳng phải điều này có nghĩa là, Cố Thành Kiêu vốn không trân trọng cô sao? Khoảng thời gian gần đây Lâm Thiển tương đối mẫn cảm và đa nghi. Vừa nghĩ tới chuyện Cố Thành Kiêu có thể tùy tiện quan hệ với một cô gái xa lạ, cô lập tức khó chịu.



Cô nghĩ, nếu người lúc đó không phải cô mà là một cô gái khác, anh có phát sinh quan hệ với cô ta hay không? Không so sánh thì sẽ không bị tổn thương, Lâm Thiển càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng cảm thấy Cố Thành Kiêu chưa bao giờ chính miệng nói yêu cô. Có lẽ, anh chưa từng thật lòng yêu cô.




Lâm Du: “Ha ha, cảm ơn... Nhưng nơi này khó đặt bàn lắm hả? Sao chị thấy ở đây chẳng có ai, chỉ có hai chúng ta thôi.”



Lâm Thiển giật thót tim: “À ha ha, vậy hả... Thế thì đây nhất định là chiêu trò kinh doanh rồi. Cái gì mà khó đặt chỗ, cái gì mà phải đặt trước nửa năm mới được, đúng là lừa người ta!”



Lâm Du: “Như vậy cũng tốt, rất yên tĩnh. Em xem đi, trăng bên ngoài đẹp biết mấy.” Lâm Thiển thầm thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, ừ, ừ.”.



Cách giờ hẹn còn 5 phút, Lâm Thiển đứng dậy muốn đi phòng vệ sinh.



“Đi chung đi, cả sảnh lớn chỉ còn mình chị, thấy kỳ kỳ sao ấy.” Lâm Thiển sợ kế hoạch bị phá hỏng, khiêu khích Lâm Du: “Ha ha, không ngờ lá gan chị nhỏ như vậy. Tâm chính không sợ gian tà, chẳng lẽ chị làm chuyện gì thẹn với lòng sao?”



“Làm gì có, chị đây cóc sợ.”



“Ha, em đi làm đại sự đây. Gần đây em hơi bị táo bón, chắc hơi lâu đấy, chị ở đây chờ em nhé.” Lâm Du trợn mắt, trách móc: “Lâm Thiển, em buồn nôn quá đi!”



“Chị buồn nôn, em vui ruột.” Dứt lời, cô lập tức co giò bỏ chạy.