Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 419 : Cố đông quân cầu hôn
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
Lâm Thiển vừa rời khỏi, nhà hàng rộng lớn càng trở nên trống trải vắng vẻ. Tiếng dao nĩa trên bàn dường như cũng to hơn bình thường. Lâm Du cứ nhìn về phía phòng vệ sinh, hi vọng Lâm Thiển mau chóng trở về. Tại mặt bàn ở chính giữa nhà hàng, đầu bếp vẫn còn đang bận rộn nấu nướng các món ăn.
Nhìn bàn ghế trống trải ở bốn phía, dáng vẻ bận rộn của đầu bếp có vẻ khá kỳ lạ. Cô thầm nghĩ, nhà hàng này cũng chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, quảng cáo cho lắm vào, mà lại chẳng có ai tới.
Nhưng quả thật cảnh đêm ở đây đẹp đến động lòng người.
Lâm Du có chứng sợ độ cao, không dám đến gần nhìn. Cô đành ngồi tại chỗ mà nhìn ra xa xa. Bên trên là bầu trời đêm, bên dưới là hàng vạn ngôi nhà đèn đuốc sáng trưng. Cả hai hợp lại càng tăng lên sức hấp dẫn.
Trăng đêm nay vừa to lại vừa tròn. Ánh trăng thật đẹp, những ngôi sao dày đặc xung quanh cũng không chịu thua kém, tranh nhau lóe sáng.
Ánh đèn dưới thành phố lại càng rực rỡ muôn màu hơn cả bầu trời đêm. Nơi này thành phố về đêm thật sự tỏa ra sức hấp dẫn của “Thành phố không ngủ”. Chờ lâu sốt ruột, cô lấy điện thoại ra nhắn WeChat cho Lâm Thiển “Này, rơi bồn cầu rồi hả?” Thật lâu mà Lâm Thiển vẫn chưa trả lời, cô bắt đầu lo lắng.
Đúng lúc này, đèn chính trong nhà hàng bỗng phụt tắt, nguyên cả phòng ăn tối đi vài phần. Tuy rằng chưa đến nỗi hoảng hồn hét to, nhưng quả thật cô đã sợ mất hồn.
Làm cái quái gì thế?!
Sau đó, đèn dọc theo lối đi nhỏ dần dần sáng lên, cô nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng bên kia lối đi hình nửa vòng cung. Tầm mắt bị giữa phòng ăn che khuất cho nên cô đứng lên, rướn đầu để nhìn rõ đối phương.
Đèn ở đầu kia của lối đi chợt bật sáng, Cố Đông Quân đứng đó, quần áo chỉnh tề, tay cầm bó hoa, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Lâm Húc đang dìu ông cụ, kiên nhẫn nói nhỏ vào tai ông: “Ba, Tiểu Du kết hôn. Ba phải nói là trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Ông nội trì độn gật đầu, lặp lại từng chữ: “Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.” Tất cả mọi người đều nghĩ ông nội chỉ nói một câu, không ngờ ông lại nói thêm: “Tiểu Du à, hồi nhỏ cháu thích nhất là kẹo đường. Giờ gả đi sẽ có chồng cháu mua cho, ông nội đi không nổi, không mua được nữa rồi.” Lâm Du che miệng, khóc như mưa. Tình trạng của ông nội càng ngày càng tệ, chuyện ông quên cũng càng ngày càng nhiều, vậy mà ông vẫn còn nhớ hồi nhỏ cô thích ăn gì. Cố Đông Quân đảm bảo với ông: “Ông nội, ông yên tâm đi. Tiểu Du muốn ăn gì, cháu đều mua cho cô ấy hết.”
Ông nội nghe hiểu, nhưng lại lý giải hơi lệch lạc. Ông nghiêm trang hỏi: “Cậu trai, tôi thấy bộ dạng cậu khá đẹp trai, làm diễn viên à?”
Cố Đông Quân dở khóc dở cười, những người khác cũng cười theo, chỉ có Dung Tử Khâm thấy mất mặt, cứ kéo áo Lâm Húc mãi. “Ông nội, cháu không phải diễn viên.”
“Vậy à, thế cậu làm nghề gì? Nếu không có công việc thì tôi không gả cháu gái cho cậu đâu.”
“Ông nội, cháu là nhân viên công vụ. Công việc cũng xem như khá ổn định.” “Nhân viên công vụ à, đúng là một công việc ổn định. Được được được, tôi an tâm rồi.”
Lâm Húc phớt lờ Dung Tử Khâm, vừa dìu ông cụ, vừa hùa theo ông nói bừa: “Ba à, mắt nhìn của Tiểu Du tốt lắm, nó tìm người nhất định là tốt rồi. Cậu ấy là anh họ của Thành Kiều, chúng ta và nhà họ Cố sẽ thân càng thêm thân.”
Ông cụ cái hiểu cái không. “Hả? Cho bọn nó hôn nhau một cái sao?” Lâm Thiển và Lâm Du lập tức nín khóc, bật cười. Ông cụ vẫy vẫy tay, nói: “Không được, không được, muốn hôn thì về nhà mà hôn. Chỗ này không hôn được, xốn mắt lắm!”
“Ha ha ha ha ha...” Mọi người đều đồng loạt ôm bụng cười ha hả. Ông nội hồ đồ, nhưng hồ đồ rất đáng yêu.