Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 420 : Thả lỏng đi, anh sẽ làm thật nhẹ

Ngày đăng: 03:32 30/04/20


Dưới sự chứng kiến của mọi người, Lâm Du tiếp nhận lời cầu hôn của Cố Đông Quân. Sau đó là tiệc chúc mừng của cả gia đình.



Lâm Thiển vô cùng vui vẻ, càng vui, đáy lòng cô càng mất mát. Cô rất nhớ, rất nhớ Cố Thành Kiêu.



Cô bưng ly rượu, lúc đứng lên cơ thể hơi loạng choạng: “Đến đây, Tiểu Du. Em kính chị một ly, chúc chị và anh Cả trăm năm hạnh phúc ngọt ngào.”



Lâm Du: “Em đừng uống nữa.” Lâm Thiển: “Không được, em vui lắm. Đến đây nào, anh Cả, chúng ta cạn ly!” Con người càng hạnh phúc thì càng dễ tính, Cố Đông Quân sảng khoái giơ ly rượu lên: “Được, cảm ơn em.” Uống xong, anh lại đưa tay giành lấy ly rượu của Lâm Du: “Tiểu Du, anh uống thay em.” Anh uống một hơi cạn sạch. Lâm Thiển nhìn thấy, càng bị đả kích đến tột đỉnh: “Uống!” Cổ Nam Hách liếc mắt một cái đã nhìn thấu: “Chị dâu, có phải nhớ anh Hai em không?”



Lâm Thiển bĩu môi, ngồi phịch xuống ghế: “Hứ, chị không thèm nhớ anh ấy.” “Ha, em chỉ cần nhìn mặt đã biết chị nói dối rồi. Đừng vậy chứ, đều là người một nhà với nhau, sao có thể nói một đồng nghĩ một nẻo?” Lâm Thiển ngơ ngác ngồi đó. Chất cồn bốc lên não khiến cô hơi chóng mặt. Lâm Thiển bĩu môi, xụ mặt, không thèm nói chuyện với ai nữa.



Lâm Du hạ giọng nhắc nhở: “Tiểu Thiển, uống ít thôi. Người lớn đều đang có mặt đấy.”



Lâm Thiển càng lộ ra vẻ mặt không vui, vô cùng uất ức.



Hôm nay ông nội nói nhiều hơn bình thường một chút, đôi khi lời nói còn vô cùng chí lý, có thể nhận thấy tâm trạng ông không tệ.



Nhưng dù sao cũng là người mắc bệnh Alzheimer, có lúc ông ăn cơm sẽ quên đũa, nhìn thấy Lâm Húc nhưng lại không gọi được tên. Dung Tử Khâm cảm thấy mất mặt, khó có khi tham gia họp mặt, vậy mà Lâm Húc còn mang ông cụ theo. Cho dù không mất mặt, nhưng cả quãng đường Lâm Húc đều săn sóc ba mình, bỏ mặc bà ta. Điều này làm Dung Tử Khâm vô cùng khó chịu.
Lâm Húc hơi suy tư: “Chắc là do chuyện của anh Cả đả kích ông. Với lại ông ở chỗ ba cũng không vui vẻ gì.”



“Tại sao?”



“Một là do không phải nơi ở quen thuộc, hai là...” Lâm Húc ngập ngừng, ba giây sau mới nói khẽ: “Hai là dì con cứ cãi nhau với ba, tai ông cụ vẫn còn tốt, có thể đã nghe thấy.”



Lâm Thiển ra vẻ giống như một người bạn già, vỗ vai ông, nói: “Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa. Ba à, có phải do ba bận việc quá nên hời hợt chuyên tâm sự vợ chồng hay không?” “...” Lâm Húc nghiêm mặt, giả vờ tức giận: “Này, con nít con nôi nói chuyện kiểu gì thế?” “Đùa thôi, con không phải trẻ con nữa, con đã kết hôn rồi.” “Con bé ngốc, trong mắt ba, con vĩnh viễn là đứa trẻ thôi.” Buổi tiệc diễn ra trong không khí vô cùng ấm áp và vui vẻ. Mọi người ai nấy đều cảm thấy vui mừng thay cho Cố Đông Quân và Lâm Du.



Cố Đông Quân hơi ngà ngà say. Thật đúng dịp say rượu làm loạn. Lâm Du không biết mình bị anh đưa lên giường lúc nào, mùi rượu lành lạnh trong miệng anh khiến cô cũng say theo.



“Thả lỏng đi, anh sẽ làm thật nhẹ.”



“Lần đầu sẽ hơi đau một chút, em cố nhịn, sau này sẽ dễ chịu hơn.”



“...” Ực, anh không cần dạy em mấy thứ đó đâu! Cố Đông Quân cởi từng lớp áo trên người cô. Bây giờ anh đã không còn nhẫn nhịn và cũng không muốn nhẫn nhịn nữa. “Tiểu Du, anh yêu em. Cảm ơn em đã bằng lòng gả cho anh.” Lâm Du hoàn toàn mê đắm dưới thể tấn công dịu dàng của anh. Cô dần dần thả lỏng mình, nghênh đón và dung nạp anh.