Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 430 : Lạc vào cảnh giới kỳ lạ
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
Khiến Phương Tiểu Hi vô cùng tức giận chính là Cố Nam Hách giống như thích đối đầu với cô vậy. Có điều, cô cũng khá may mắn, bởi từ sau lần khó chịu ấy, Cổ Nam Hách cũng không nói sẽ đổi nữ chính hay có yêu cầu gì quá đáng làm cô khó xử.
Cô nghĩ, dù sao bộ phim này cũng là tác phẩm tái xuất của chị họ anh ta, dù gì anh ta cũng đầu tư nhiều tiền vào nó, hẳn là anh ta sẽ không làm loạn. Những lời nói bảo rằng muốn đổi nữ chính chỉ là dọa cô chút thôi.
Hừ, mà cô không sợ đầu!
Lâm Thiển trở thành trợ lý của Phương Tiểu Hi. Dựa theo tuổi tác thì Phương Tiểu Hi lớn hơn Lâm Thiển hai tuổi, cho nên vừa tới, Lâm Thiên đã nói: “Chào chị Hi, em tên Lâm Thiên, đạo diễn bảo em làm trợ lý cho chị, sau này có việc gì chị cứ bảo em làm nhé.”
Phương Tiểu Hi mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, mắt ngọc mày ngài, thanh tú động lòng người, thảo nào đám Thẩm Tân Dĩnh đều lo lắng cô đến đây để giành bát cơm.
“Em gọi chị là Tiểu Hi được rồi, vậy sau này làm phiền em nhé.”
Lâm Thiên nhìn nụ cười ấm áp của cô mà cảm thấy vô cùng thân thiết, gật đầu, “Vâng, Tiểu Hi.”
Bộ phim này chủ yếu nói về đoạn sau khi nữ chính Hàn Đồng Tâm tận mắt nhìn thấy ba mình nhảy lầu tự sát thì đã dấn thân vào con đường sửa lại án oan cho ba mình. Lúc này, cô thiếu nữ yếu đuối đấu trí đầu dùng với quyền quý, thế nhưng lại không được những người xung quanh cảm thông và ủng hộ, mà thậm chí còn bị công chúng chửi bới và nhục mạ. Nhưng cô ấy vẫn kiên trì, cuối cùng đã giành được sự tôn trọng và tiếng vỗ tay động viên của mọi người.
Phân đoạn này ước chừng chỉ khoảng ba phút, Phương Tiểu Hi dùng ba phút ấy khiến cho rất nhiều người bên trong đều đỏ hoe mắt, kể cả Sở Dương. Lâm Thiển đứng bên cạnh cũng chần kinh bởi kỹ thuật diễn xuất của Phương Tiểu Hi. Cô không hiểu về diễn xuất, cô chỉ biết rằng cảnh tượng đó cứ như thật, Phương Tiểu Hi diễn cảnh khóc quá xuất thần.
“Tốt lắm, tiếp tục!” Sở Dương hạ lệnh. Ban đầu, cảnh Hàn Niên Vĩ nhảy lầu và cảnh Hàn Đồng Tâm khóc lóc kể lể là hai cảnh. Sở Dương chỉ mới bàn về cảnh đầu, vẫn chưa trao đổi về cảnh sau. Nhưng thời khắc ấy Phương Tiểu Hi diễn quá đạt, Sở Dương hoàn toàn không nỡ hô cắt. Cho nên cô bèn mạo hiểm để Phương Tiểu Hi diễn tiếp.
Phương Tiểu Hi hoàn toàn đắm chìm trong nỗi đau thương mất cha, nghe được lệnh của đạo diễn, cô bắt đầu tự do phát huy. Trong kịch bản, cô sẽ nằm nhoài lên thi thể ba mình khóc lóc kể lể. Nhưng trong hiện thực, trước tiên cô quỳ gối lùi về sau hai bước, sau đó khẩu đầu ba cái liên tục. Mỗi lần ngẩng đầu, nét mặt cô lại thay đổi. Ban đầu là chịu đựng, đến lần ngẩng đầu cuối cùng, rốt cuộc cô không kìm được mà gào khóc lên. Cô vừa khóc vừa quỳ bò đến cạnh thi thể ba mình.
Lúc đầu, sau khi diễn xong cảnh đầu, diễn viên thủ vai Hàn Niên Vĩ đã có thể xong việc, cảnh tiếp theo sẽ có thi thể đóng thế. Nhưng giữa chừng không hộ cắt, thế nên Hàn Niên Vĩ chỉ có thể tiếp tục nằm trong mưa.
“Ba, tại sao...” Hàn Đồng Tâm mặc đồng phục học sinh, tuổi còn nhỏ nhưng lại có lực bộc phát to lớn, “Ba, tại sao ba lại chế ra loại vắc-xin đó, ba chết đi thì làm được gì, những đứa bé chết rồi sẽ sống lại sao? Ba, tên hèn nhát này, ba là tên hèn nhát... Nhưng mà ba à, con không thể mất ba! Ba ơi, ba tỉnh lại đi được không?...”
Sau khi bộc phát, Hàn Đồng Tâm lại trở về dáng vẻ một cô bé, ôm lấy thi thể ba mình, kêu gào từng tiếng, “Ba, ba đừng chết, mẹ đi rồi, bây giờ ba cũng đi, để lại một mình con phải làm sao đây?... Ba, ba không quan tâm đến con sao? Ba...”
Cảnh tượng ấy làm người đứng xem như Lâm Thiển cũng không kìm lòng được mà khóc sướt mướt. Đã biết rõ là đang diễn, nhưng giọng điệu của Hàn Đồng Tâm và lý do thoái thác ấy làm tim cô đau nhói sâu sắc.