Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 431 : Nhập vai
Ngày đăng: 03:32 30/04/20
“Cắt!” Sở Dương nghẹn ngào hô ngừng, không kìm được mà tán dương: “Tuyệt, quá tuyệt! Lâm Thiển, mau đưa Tiểu Hi đi thay quần áo.”
Nước mưa đã ngừng rơi, nhưng Phương Tiểu Hi vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng lúc đó. Diễn viên thủ vai Hàn Niên Vĩ là một tiền bối có thâm niên trong nghề, tên là Phùng Nhất Phàm. Ông đã từng nhận vô số giải thưởng lớn cho nam diễn viên xuất sắc nhất.
Phùng Nhất Phàm được xem như hàng hiệu duy nhất trong bộ phim này. Có điều vai diễn lần này của ông chỉ là cameo. Ông ngồi dậy lau sạch máu đạo cụ trên mặt, dang tay ôm lấy Phương Tiểu Hi một hổi. Mặt mũi Phương Tiểu Hi tèm nhem nước mắt, “Ba...à không, ngại quá thầy Phùng, để thấy nằm trong mưa lâu quá.”
Phùng Nhất Phàm cảm khái: “Không sao, con gái ngoan của ba, con thật sự làm cho ba rất đau lòng.”
Phương Tiểu Hi nghe xong lại càng khóc dữ dội hơn, đâu chỉ có mình có nhập vai, ngay cả Phùng Nhất Phàm cũng nhập vai bởi kỹ thuật diễn xuất của cô.
Người xung quanh nhốn nháo ùa tới, “Thầy Phùng, vất vả rồi.” “Thầy Phùng, lát nữa ký tên cho tôi nhé, mẹ tôi thích thầy lắm.”
“Thầy Phùng, mau đi thay quần áo đi, đừng để bị lạnh.” Phùng Nhất Phàm vỗ vai Phương Tiểu Hi rồi rời khỏi trong vòng vây của trợ lý. Lâm Thiển choàng khăn tắm lên vai Phương Tiểu Hi, “Chúng ta cũng đi thôi.”
Cả người Phương Tiểu Hi ướt sũng, trên mặt không biết là nước mắt hay nước mưa. Mặc dù cơ thể rất lạnh, nhưng vừa rồi được Phùng Nhất Phàm an ủi cũng khiến cô ấm lòng.
“Tiểu Hi, Tiểu Hi?”
“Hửm?”
“Mau trở về phòng nghỉ thay quần áo ướt ra đi.”
Cổ Nam Hách: “...” Con dạ xoa cái này ấy vậy mà chẳng xem mình ra gì. “Này, cô đứng lại, cô...” Lúc nãy mấy nữ diễn viên kia đều đang làm việc của mình, không hề biết là Cổ Nam Hách tới. Lúc này vừa nghe thấy giọng nói của anh thì cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa, lập tức vây quanh anh.
“Tổng giám đốc Cố, sao hôm nay anh rảnh rỗi đến tham quan đoàn làm phim vậy?” “Tổng giám đốc Cổ, lát nữa em có cảnh quay, anh có thể chỉ đạo cho em một chút không?”
“Tổng giám đốc Cổ, không biết anh còn nhớ em không? Lần trước trong bữa tiệc ở khách sạn Lakeside, chúng ta đã từng khiêu vũ với nhau.”
Cổ Nam Hách quả thật nhức đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Tiểu Hi bỏ đi trong đám oanh oanh yến yến. Phương Tiểu Hi trở về khách sạn. Hai cảnh quay, đáng lẽ phải quay cả buổi chiều, nhưng cô hoàn thành phần diễn sớm nên thời gian còn lại rất rảnh rỗi.
Đúng lúc cô có thể nghỉ ngơi để điều chỉnh lại đôi chút. Trong phòng, cô ngồi trên nệm lót bên khung cửa sổ, say sưa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Ngoài cửa sổ là cảnh sông nổi tiếng nhất thành phố S, bên kia bờ là những tòa nhà cao tầng san sát nhau. Đến khuya, cảnh đêm mê người đủ để người ta lưu luyến quên lối về.
Nhưng thứ mê hoặc cô lại không phải cảnh sông, mà là một tòa cao ốc bên kia bờ. Ba của cô đã nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng đó.
Năm ấy, cô mới sáu tuổi.
Lúc ba cô nhảy xuống, cô và mẹ mình đúng lúc đang ở dưới nhà, cô và mẹ trơ mắt nhìn ba rơi xuống vỡ óc, chết không nhắm mắt.
Mẹ cô khóc ngất tại chỗ, còn cô quỳ gối bên cạnh thi thể ba mình, không khóc, không gọi, chỉ nhớ mãi không quên dáng vẻ lúc đó của ông.
Sáu tuổi, cô không hiểu nguyên nhân thực sự khiến ba mình nhảy lầu. Mãi cho đến sau này, mẹ cô đưa cô từ biệt thự lớn sang nhà trọ nhỏ, nếm trải tình người ấm lạnh khắp nơi, cô mới biết được, ba cô mãi mãi sẽ không về nữa.