Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 467 : Tự lấy đá đè chân mình

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Cố Thành Kiêu vào phòng, cảnh vật vẫn y như lúc trước. Trên tủ đầu giường vẫn đặt sách vở của Lâm Thiển, trên bàn trang điểm vẫn còn rất nhiều đồ đạc của cô. Còn cả phòng chứa đồ, quần áo của cô, giày của cô, balo đi học của cô, tất cả đều vẫn còn ở đây.



Những thứ này đều do anh cố ý dặn dò quản gia Niên nhất định phải giữ lại. Ở chỗ dễ thấy nhất trên bàn trang điểm vẫn còn đặt một phong thư. Vừa nhìn anh đã nhận ra, đó là bức di thư mà khi ra trận anh đã để lại cho cô.



Trong phong thư vẫn còn đơn thỏa thuận ly hôn. Nhìn thấy chỗ ký tên ở cuối thư Lâm Thiển viết là “Cố Thành Kiêu khốn kiếp”, anh không hề đen mặt mà ngược lại còn bật cười. Bật cười đến chảy nước mắt. Anh vuốt ve từng nét chữ, là chữ viết của Lâm Thiển, vẫn mang hơi hướng tính cách của cô.



Tán cây bạch quả trong sân lại to hơn không ít. Gió đêm thổi qua, lá cây cọ vào nhau kêu xào xạc. Anh không kìm lòng được lại nhớ tới hình ảnh cô chơi đùa dưới gốc cây năm nào.



Trong thời gian “hi sinh”, nhiệm vụ gian nan và nguy hiểm vẫn cứ tiếp diễn, cơ thể đau đớn nhỏ nhặt không đáng nói tới, thứ khiến anh khó chịu nhất vẫn là nỗi nhớ da diết kia.



Nỗi nhớ vô hình nhưng lại đau tận xương tủy. Mỗi khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống đều khiến anh trằn trọc khó ngủ, vừa nhắm mắt là thấy hình ảnh của cô.



Anh nhớ lúc trên đường ngồi máy bay về nhà, Cao Kỳ Khâm nói với anh rằng cậu ta vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, sao anh lại không có cảm giác đó chứ?



Ba mẹ và anh em vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng bạn đời sẽ không nhất định. Ai sẽ vì một người đã chết mà chờ đợi bốn, năm năm chứ?



Đó là sự chờ đợi vô ích. Huống chi anh còn gửi cho Lâm Thiển một lá đơn thỏa thuận ly hôn. Ý định ban đầu của anh là không muốn cô vì mình mà cô đơn cả đời. Anh hi vọng sau khi anh qua đời, cô sẽ có thể tìm được hạnh phúc mới.



Nhưng bây giờ xem ra, anh đã tự lấy đá đè chân mình rồi.




Chỉ bằng vào kích thước lớn nhỏ của viên thuốc, dược sĩ không thể nào trả lời câu hỏi của cô. Hơn nữa đằng sau còn có người đang xếp hàng, anh ta hơi mất kiên nhẫn nói: “Cô à, là thuốc gì thì nhất định phải đến cơ quan xét nghiệm chuyên nghiệp, tôi không phân biệt được bằng mắt thường. Xin lỗi, xin cho người phía sau lấy thuốc.”



“Này...”



“Người phía sau, đưa mã số thuốc cho tôi.” “...” Lâm Thiển đành phải tránh ra. Dược sĩ nói không sai, chẳng qua là cô quá nóng lòng.



Trong lúc cô đang mặt ủ mày chau định rời đi thì một giọng nói quen thuộc gọi cô lại, “Chị dâu.” Đã nhiều năm rồi không có ai gọi cô như thế. Cô ngẩn người ngoảnh đầu lại, thấy Ninh Trí Viễn mặc áo blouse trắng vừa từ phòng phát thuốc đi ra. “Chị dâu cần giúp gì sao?” Lâm Thiển lùi lại một bước, đính chính: “Quân y Ninh, anh nên gọi tên tôi thì hay hơn. Tôi đã không còn là chị dâu của các anh từ lâu rồi.” Ninh Trí Viễn cười nhẹ một tiếng, “Được.” Anh ta cúi đầu nhìn vật trong tay cô, “Của cô?”



Lâm Thiển nôn nóng trong lòng, không kịp nghĩ nhiều, “Quân y Ninh, gặp được anh thật là khéo! Ở chỗ tôi có hai loại thuốc, anh có thể xét nghiệm thành phần của chúng giúp tôi không?” “Được chứ, dễ như trở bàn tay.” Ninh Trí Viễn nhận lấy lọ thuốc và túi nilon, “Loại này chỉ có một viên thôi à?”



“Đúng, viên thuốc nhỏ chỉ có một viên thôi, còn trong lọ thì có rất nhiều viên lớn khác.”



Ninh Trí Viễn vặn nắp lọ thuốc ra, vẻn vẹn chỉ vừa nhìn vừa ngài đã kết luận, “Đây chẳng phải là vitamin sao?”



“Anh chắc chứ?”



“Không sai được.” Ánh mắt Lâm Thiển trở nên kinh hoàng, quả nhiên thuốc của ông nội đã bị đánh tráo. Cô trịnh trọng nhờ cậy: “Quân y Ninh, nhờ anh xét nghiệm thử thành phần của viên thuốc nhỏ này. Tôi muốn biết nó là thuốc gì, chữa bệnh gì, càng nhanh càng tốt.” “Không thành vấn đề, có kết quả tôi sẽ báo cho cô biết.” “Vâng, cảm ơn anh.”