Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 468 : Thuốc của ông nội bị đánh tráo

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Quả nhiên Ninh Trí Viễn nói lời giữ lời, lập tức đưa cô đến phòng xét nghiệm, bắt đầu quá trình xét nghiệm.



Không lâu sau, anh ta cầm bản báo cáo cuối cùng đi ra, “Cô tự xem đi.” Lâm Thiển vội vàng nhận lấy giấy xét nghiệm. Kết quả cho thấy, viên thuốc lớn chính là vitamin, ngay cả nhãn hiệu cũng ghi rõ. Còn viên thuốc nhỏ là một loại thuốc điều trị bệnh Alzheimer. Kết quả này giống y đúc suy nghĩ của cô. Cô cắn chặt răng, sắc mặt nghiêm túc, tiếng hít thở cũng càng lúc càng nặng nề. Ninh Trí Viễn không phải bác sĩ bình thường, anh ta là quân y của Đội đặc nhiệm Dã Lang. Nhìn thấy phản ứng của Lâm Thiển, cộng với kết quả xét nghiệm, anh ta suy đoán: “Đây là thuốc mà ông nội cổ đã uống khi còn sống sao?”



“Vâng, tôi nghi ngờ thuốc của ông tôi đã bị đánh tráo.” “Cô có muốn đi gặp bác sĩ chủ trị của ông cụ khi còn sống không?” “Có thể không? Tôi không biết ông ấy.”



“Tôi biết, đi theo tôi.”



“Được.”



Ninh Trí Viễn quay người cất bước, Lâm Thiển liền nối gót theo. Nhưng không ngờ, trong giây phút xoay người lại, cô lại nhìn thấy Cố Thành Kiêu. Anh mặc thường phục quân đội đứng đó, gương mặt anh tuấn vô song và dáng người cao gầy khiến anh ở bất cứ nơi đâu cũng nổi bật, rất khó làm người ta không chú ý đến. Năm tháng đối xử thật tử tế với người đàn ông đã 36 tuổi này. Thân trên anh mặc áo thun ngắn tay màu xanh lính, thân dưới mặc quần rằn ri rộng thùng thình, lại thêm mái tóc đầu đinh, trông anh cứ như sinh viên năm nhất đang tham gia huấn luyện quân sự. Vẻn vẹn chỉ là gương mặt rám nắng, nhìn anh không quá 20 tuổi. Trọng điểm chính là, anh mặc áo ngắn tay, còn cô mặc áo len, ok? Gặp mặt bất ngờ thế này khiến Lâm Thiển đơ người. Nơi này là bệnh viện quân y, bọn họ đến đây thường xuyên, cho nên cô không dám tưởng bở cho rằng anh đặc biệt vì cô mà đến. Thế nhưng thật đáng chết, cho đến hôm nay cô vẫn bị vẻ ngoài của anh mê hoặc. Nếu không phải đã bị bầm dập lên bờ xuống ruộng trong quá khứ thì cô rất muốn nhào vào lòng anh kể hết bao nỗi cô đơn và khổ sở trong mấy năm qua. Trong mắt Cố Thành Kiêu tràn ngập tình cảm dịu dàng, anh không cầm lòng được mà bước về phía cô.



Lâm Thiển nhéo mạnh vào đùi mình một cái. Làm sao cô quên được nhà họ Cổ đã đối xử với cô thế nào? Làm sao cô quên được mấy năm ở nước ngoài trải qua một mình như thế nào?




Chủ nhiệm Mã xem xét rồi lấy một lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra, so sánh hai cái với nhau. Riêng về ngoại hình thì hai lọ giống nhau như đúc.



Chủ nhiệm Mã vặn nắp lọ ra, ngạc nhiên hỏi: “Sao trong này lại là vitamin?” Lâm Thiển cắn chặt răng, tức giận nói: “Thuốc của ông nội tôi đã bị người ta đổi thành vitamin.”



Sau khi rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm Mã, Lâm Thiển càng nghĩ càng đau lòng. Nếu cô không đi thì có lẽ đã sớm phát hiện được hành động của Dung Tử Khâm, có lẽ ông nội sẽ không ra đi sớm vậy. Mặc dù ông nội bị mắc chứng Alzheimer, nhưng ông cũng không phải kẻ ngốc. Có rất nhiều chuyện lòng ông tựa như gương sáng, biết mình không thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Dung Tử Khâm nên đã lén giấu lọ thuốc đi, còn kẹp viên thuốc thật vào quyển nhật ký và để lại dòng chữ “Dung Tử Khâm muốn giết tôi” trong sổ.



Trong năm năm qua, ông nội luôn bị Dung Tử Khâm khống chế và hành hạ. Khi thì ông biết rõ, khi thì hồ đồ, hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu. Trong thang máy hơi chật, Cố Thành Kiêu che chở cô trong góc, hai tay chống lên tường, giống như đang ôm cô vậy. Hai người đứng đối diện, anh có thể thấy được vẻ mặt rầu rĩ của cô, cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì. “Đừng vội, điều tra vụ án là sở trường của anh, anh sẽ điều tra giúp em.” Anh cúi đầu nói, giọng trầm thấp và dịu dàng quả thật làm người ta muốn phạm tội.



Lâm Thiển không ngẩng đầu lên, ác ôn dùng gót giày giẫm chính xác vào mũi chân anh.



“Ui...” Trong nháy mắt, mặt anh biến thành màu đất. Xuống đến tầng một, thang máy mở cửa, người bên trong ào ra, người bên ngoài tràn vào, Lâm Thiển cúi đầu luồn qua cánh tay anh chui ra ngoài. “Này...” Cố Thành Kiêu mặc kệ mũi chân đau đớn dữ dội giống như nứt xương, vội vàng đuổi theo.