Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 469 : Anh bớt tính kế tôi là tôi cảm ơn anh rồi

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Bên ngoài đang mưa, từng giọt mưa xuân vẫn rơi tí tách, không lớn nhưng không có ý muốn tạnh.



Lâm Thiển che ô đi trong mưa, Cố Thành Kiêu liên đội mưa đuổi theo cô. Anh mặc áo thun ngắn tay màu xanh quân đội, nước mưa thấm vào liền biến thành màu xanh lá đậm. Giờ phút này trên vai và lưng anh đã ướt đẫm, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra ngay.



Lâm Thiển mặc áo len đã cảm thấy lạnh, thấy anh mặc áo ngắn tay, lại đang gặp mưa thì càng cảm thấy lạnh hơn.



Thế là, ma xui quỷ khiến, cổ dừng bước, đứng tại chỗ che ô đợi anh. Cố Thành Kiêu bước đến phía trước, nhận lấy ô trong tay cô một cách tự nhiên. Hai người cùng thốt lên, “Cảm ơn.” Từ đầu đến cuối Lâm Thiển vẫn không dám nhìn vào mắt anh, vừa đi kế bên vừa hỏi: “Anh thật sự có thể điều tra giúp tôi?”



“Cái khác anh không dám nói, nhưng điều tra vụ án thì anh dám. Không có người nào chuyên nghiệp hơn anh đâu.”



“Nhưng ông nội tôi đã qua đời rồi, chỉ dựa vào hai viên thuốc này cũng chẳng chứng minh được gì.”



“Vậy sao em lại một mực chắc chắn rằng Dung Tử Khâm hại ông nội?”. Lâm Thiển nghĩ thầm, cô vẫn chưa nói gì mà anh đã đoán được suy nghĩ của cô rồi. Nếu bên cạnh có một cao thủ điều tra vụ án, lại quen thuộc với ông nội và Dung Tử Khâm, cô không dùng chẳng phải lãng phí sao? Vì vậy, cô nói: “Ông nội có một quyển nhật ký, đang ở trên xe tối, anh xem là hiểu.”



“Được.”



Lâm Thiển đỗ xe ở vệ đường, đến gần cô mới phát hiện có một chiếc xe kềnh càng đang đỗ trước xe cô. Đây chẳng phải là xe hơi của Cố Thành Kiêu à?



Nhưng Cố Thành Kiêu lại tỏ ra ngạc nhiên, nói: “Đây là xe của em hả? Khéo thật, đỗ cùng một chỗ luôn.” Lâm Thiển lườm anh, không tiếp lời. Ai khéo với anh chứ, tôi sống ở thế kỷ 21 với anh là đã khéo lắm rồi. Lên xe, Lâm Thiển vẫn nghiêm mặt, lật đến trang cuối cùng cho anh xem, “Đây là lời nhắn mà ông nội để lại.”
Lâm Thiển khựng lại, không khí trong xe cũng dường như ngưng đọng. “Khụ khụ... Thêm bạn để tiện liên lạc thôi mà.” Cố Thành Kiêu thấy cô không nhúc nhích thì cất di động đi, “Anh vẫn dùng số cũ, em muốn hỏi tiến triển thì cứ gọi cho anh.” Lâm Thiển lạnh lùng vạch trần: “Thủ trưởng Cổ, anh có bản lĩnh thông thiên mà, dù tối đổi số thì sao chứ, còn có chuyện anh không điều tra được sao? Giữa người và người có thể chân thành chút không? Anh bớt tính kế tôi là tôi cảm ơn anh rồi.”



“...” Cố Thành Kiêu á khẩu không trả lời được. Anh đã bảo chiêu cố ý hỏi số điện thoại này không dùng được mà, Kình Ngư còn nói không sao. Anh rể họ kiểu này không đáng tin cậy. “Ok, được rồi, tôi còn có việc phải đi trước, anh xuống xe đi.”



Cố Thành Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúng túng nói, “Hình như mưa còn to hơn lúc nãy nữa.”



“Chẳng phải xe của anh ở ngay phía trước sao? Mưa to anh phi nước đại mấy cây số còn được, mấy bước này, chút mưa kia thì anh sợ cái gì?”



“Xuống xe!”



“Được, được.” Cố Thành Kiêu gấp quyển nhật ký lại, bất đắc dĩ xuống xe. Lâm Thiển lái đi, thỉnh thoảng vẫn nhìn vào kính chiếu hậu. Cố Thành Kiêu vẫn không xa không gần theo đuổi cô.



Cô tự nhủ với mình, anh chẳng những con sống trở về, mà chân tay vẫn lành lặn không tàn tật, đây là chuyện rất may mắn. Thế nhưng cô không cách nào tha thứ cho anh dễ dàng như vậy được. Dựa vào đâu mà anh nói ly hôn là ly hôn, dựa vào đâu mà anh muốn tái hợp là tái hợp?



Huống chi anh vẫn chưa nói muốn tái hợp mà. Nói không chừng người ta đã sớm có đôi có cặp với Trịnh Tử Kỳ rồi, mà cô vẫn còn ở đây tưởng bở.



Nhớ đến Trịnh Tử Kỳ, nhớ lại cử chỉ thân mật của hai người bọn họ vào ngày đó, cô không nói ra được nỗi chua xót và uất ức trong lòng.