Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 472 : Biệt thự họ lâm đổi chủ

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


Sau khi Lâm Thiển biết tin thì đi về nhà họ Lâm ngay. Thế nhưng khi cô vừa vội vã về đến nhà thì nhìn thấy một chiếc xe cứu thương dừng ngay trước cửa.



Chuyện gì đây? Lâm Thiển vừa xuống xe thì lao ngay vào nhà, nhìn thấy bác sĩ và y tá khiêng băng ca chạy ra. Trên băng ca chính là Lâm Húc. Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất vừa chạy theo vừa khóc. “Ba!” Lâm Thiển cũng run rẩy bàng hoàng, “Ba ơi, ba...” Cô đi theo sau thì thấy đầu của ba đầy máu, mắt nhắm nghiền nằm bất động trên băng ca. Quần áo trên người ông từ trên xuống dưới nhuộm đầy máu đỏ. Bác sĩ, y tá đẩy băng ca lên xe cứu thương, ngăn người nhà lại: “Không lên được nhiều người đâu, nhiều lắm chỉ được hai người thôi.” Dung Tử Khâm kéo luôn Lâm Duy Nhất lên xe, “Chúng tôi là vợ và con gái ông ấy.”



Lâm Thiển bị ngắn ngoài cửa, xe cứu thương không trì hoãn mà vội vàng quay bánh. Tiếng còi hú vang lên dội vào tim Lâm Thiển. Cô cố gắng trấn áp mình để bình tĩnh lại, quay sang hỏi quản gia đứng bên cạnh, “Chú Phạm, ba cháu bị sao vậy?” “Tiên sinh bị ngã cầu thang, đầu đập xuống đất.” “...” Lâm Thiển hít sâu để đè nén cơn hoảng loạn trong lòng, cẩn trọng hỏi, “Lúc đó dì ở đâu?”



Quản gia nhớ lại rồi nói: “Tôi nghe thấy tiếng phu nhân gọi tiên sinh, tiên sinh ngã xuống, rồi thì phu nhân chạy từ tầng hai xuống.”



“Có phải bà ta đẩy ba cháu xuống không?”



“Chuyện này... tôi không nhìn thấy.” “Còn những người khác đâu? Chị Lý, Tiểu Thẩm, có ai thấy không?”



Người giúp việc đều lắc đầu. Sắp đến giờ cơm thì đột nhiên tiên sinh về nhà. Tất cả mọi người đều ở phòng bếp và phòng ăn bận rộn, không ai chú ý đến chuyện ở lầu hai. Lâm Thiển đè lên ngực kiềm chế nhịp tim đập cuồng loạn, bình tĩnh nói, “Chú Phạm, bốn giờ Nam Nam, Bắc Bắc tan học. Chú nhớ đi đón, cháu đến bệnh viện xem thế nào.”



“Được.”



Ở bệnh viện, trong phòng cấp cứu. Lúc Lâm Thiển chạy đến nơi, Lâm Húc đã được đẩy vào phòng cấp cứu. Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất lo lắng đứng chờ ở cửa.
Mọi người vội vàng vây quanh ông. “Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?” Dung Tử Khâm đã khóc đến khàn cả giọng, âm thanh nghe vỡ vụn đáng thương. Bác sĩ trả lời: “Đầu Lâm tiên sinh bị thương nặng, nứt xương sọ, xuất huyết não, nhờ cấp cứu kịp thời mới tạm thời giữ được mạng sống. Thế nhưng tình trạng của ông cũng không lạc quan, khó mà nói trước...” Lâm Duy Nhất giành hỏi trước: “Bác sĩ, chúng tôi có thể vào gặp ba một chút không?”



Bác sĩ lắc đầu: “Hiện tại ông ấy còn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng, tốt nhất là không nên thăm viếng. Nếu có gì chúng tôi sẽ báo cho người nhà ngay.”



Bác sĩ dặn dò rồi rời đi. Thời gian phẫu thuật lâu cũng khiến ông mệt mỏi. Lâm Húc ở trong phòng hồi sức cấp cứu, hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền. Bất động sản Phong Việt không có Lâm Húc, Dung Tử Khâm lập tức gọi thân tín của mình từ Úc về thâu tóm quyền lực.



Biệt thự nhà họ Lâm không có Lâm Húc, Dung Tử Khâm đương nhiên là chủ nhà, tự do độc đoán.



Sau khi nắm được biệt thự, việc đầu tiên bà ta làm là đuổi ba mẹ con Lâm Thiển đi.



Khi sáu người đàn ông to lớn đứng trước mặt Lâm Thiển và bọn nhỏ, hơn mười người giúp việc không ai nói giúp cô một câu. Lâm Thiển cũng không phản kháng, hai tay dắt hai con, thỏa hiệp nói: “Được, chúng tôi đi, đi ngay lập tức.”



Biệt thự nhà họ Lâm chính là địa bàn của Dung Tử Khâm. Lâm Thiển cũng không thích ở lại đây. Chỉ vì Lâm Húc kiên trì muốn người một nhà phải ở cùng nhau nên cô mới mang bọn nhỏ về ở. Bốn năm trước, có một thân một mình bị nhà họ Cổ đuổi ra khỏi nhà, cô vẫn cố gắng tranh thủ và phản kháng.



Hiện tại có thêm hai con bên cạnh, cô không muốn để bọn nhỏ chứng kiến thế giới ác độc đen tối của người lớn. Nên trước khi cuộc chiến này xảy ra, cô phải mang con cách xa thật nhanh. Thế nhưng, cô ra đi không có nghĩa là nhận thua. Dung Tử Khâm làm như vậy là vì có tật giật mình, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà ta. Nam Nam và Bắc Bắc vẫn còn chưa biết chuyện. Khi Lâm Thiển dắt hai đứa trẻ ra khỏi biệt thự, Nam Nam còn quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất ngọt ngào nói: “Bà ngoại, dì, bọn cháu đi đây. Nam Nam gặp bà với dì sau nhé. Tạm biệt.”