Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 473 : Bọn họ hẹn hò thật sao?

Ngày đăng: 03:33 30/04/20


“Bà ngoại, dì, bọn cháu đi đây. Nam Nam gặp bà với dì sau nhé. Tạm biệt.”



Bắc Bắc khá hướng nội, không thích nói chuyện, nhưng cũng vẫn lễ phép vẫy tay chào. Ai ngờ Lâm Duy Nhất quay sang quát lên giận dữ, “Biển đi, ai thèm gặp lại các người! Đi cho khuất mắt, cút!” Nam Nam bị dọa sợ phát khóc, Lâm Thiển tức giận trừng mắt với Lâm Duy Nhất, bế con đi nhanh, “Bắc Bắc, đi theo mẹ”



Bắc Bắc không hiểu, không biết vì sao mẹ với bà ngoại lại giận nhau, cũng không rõ ông ngoại đi đâu. Cậu chỉ biết mình là con trai, lúc nào cũng phải bảo vệ mẹ và em gái.



Cậu bé bước nhanh theo sau, bàn tay nhỏ bé đón tay cầm vali trong tay mẹ, “Mẹ, con giúp mẹ kéo vali, mẹ đi đâu con sẽ đi theo.”



Lâm Thiển vừa vui mừng vừa chua xót. Một tay bế Nam Nam, một tay hợp sức với Bắc Bắc kéo vali hành lý, rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.



Lúc bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, cô còn có thể dựa vào ba. Bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình.



Nam Nam còn vòng tay quanh cổ mẹ khóc thút thít, hỏi: “Mẹ, có phải... bà ngoại với dì... không thích Nam Nam không? Có phải... vì Nam Nam... không ngoan không?... Mẹ... sau này Nam Nam... không quấy nữa... không quấy nữa...”



Lâm Thiển khẽ chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của con gái, lau nước mắt cho con, nhẹ nhàng hôn cô bé rồi nói, “Nam Nam, không phải lỗi của con. Con khóc làm mẹ khóc theo bây giờ.”



Nam Nam vội vàng lau nước mắt của mình, rồi lại dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt mẹ, kiềm lại cơn thút thít rồi nói: “Vâng, mẹ... Con không khóc nữa... Con xin lỗi mẹ... Con không sao...”



Trái tim Lâm Thiển quặn thắt. Chính vì lo sợ chuyện này nên suốt bốn năm qua cô không muốn về nhà. Đến bản thân mình là mẹ của bọn nhỏ còn không dám trở về đối mặt với tất cả thì sao cô lại có thể ép bọn nhỏ phải chịu đựng những tổn thương như thế này?




Đến bây giờ Triệu Húc Nghiêu chưa từng bày tỏ tình cảm quá giới hạn. Anh luôn âm thầm ở gần mẹ con cô, là bạn tốt của cô, thậm chí còn là nhân viên của cô. Không kể Nam Nam và Bắc Bắc thích anh, kể cả người hiểu cô như Phạn Phạn cũng thích anh. Lúc trước cô cho rằng Phạn Phạn cố tình nói quá ưu điểm của anh. Nhưng giờ thì cô biết, Triệu Húc Nghiêu thật sự rất tốt, luôn xuất hiện lúc cô cần nhất, mà cũng không quấy nhiễu quá phiền phức. Lâm Thiển đang chuẩn bị bồn tắm thì Triệu Húc Nghiêu gõ gõ cửa bên ngoài, “Mẹ con em không thể ở khách sạn lâu được. Anh có quen biết một công ty môi giới, hay để anh tìm giúp một căn hộ cho em?”



“Cảm ơn, không cần đâu anh. Chuyện phòng ốc em tự lo được.” “Em không cần tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Vừa muốn chăm con, vừa muốn chăm ba, lại còn phải quản lý công ty, nhiều việc như vậy em làm thế nào?”



Ngày mai Phạn Phạn về rồi. Ở công ty có cậu ấy thì em yên tâm. Hiện tại ba em vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong phòng hồi sức cấp cứu. Em có muốn gặp cũng khó, đừng nói đến chuyện chăm sóc. Em chỉ chăm sóc hai đứa bé, nhưng đây là việc hàng ngày của em, không phải thể hiện mạnh mẽ gì cả.”



Triệu Húc Nghiêu nghe ra được ý tứ xa cách trong giọng nói của cô nên không cố ép, “Được, nếu em có cần gì thì phải cho anh biết nhé. Đừng ngại phiền.” “Cảm ơn anh.”



Lâm Thiển nhanh chóng thuê được một căn hộ hai phòng ở gần đó, tuy nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ.



Quan trọng là... Nam Nam và Bắc Bắc rất thích.



Chỉ cần con thích là cô thích.



Hôm đó, khi ăn cơm tối xong, Lâm Thiển dẫn hai con đi siêu thị mua đồ. Triệu Húc Nghiêu lại đến giúp cô xách đồ.



Đến dưới tầng, Triệu Húc Nghiêu chủ động đề nghị mang đồ lên nhà cho cô. Nếu là lúc trước thì Lâm Thiển nhất định sẽ từ chối. Thế nhưng cô chợt nhìn thấy chiếc xe của Cố Thành Kiêu đang đỗ bên lề đường đối diện, người đang ngồi bên trong. Cũng không biết trong lòng lại nổi lên cơn gì, Lâm Thiển phá lệ mời: “Túi nặng quá, phiền anh xách lên giúp em, uống tách trà rồi hẵng về.” Triệu Húc Nghiêu cầu còn chẳng được, “Được.” Cố Thành Kiêu ở bên kia đường trơ mắt nhìn Triệu Húc Nghiêu đi theo Lâm Thiển vào nhà. Trái tim anh bỗng chốc nhói lên từng hồi. Chuyện anh không muốn, cuối cùng cũng phải chấp nhận. Tim anh đau nhói như vừa bị khoét đi một miếng thịt.